Nghe thấy âm thanh, Chung Lê đang cảm động rớt nước mắt đột nhiên dừng lại, từ cuốn sách thò đầu ra.
Người phụ nữ đứng ở cửa ra vào mặc một chiếc váy kiểu dáng ngắn đến gối gọn gàng mà vàng nhạt, thắt lưng mỏng màu nâu, cơ thể rất đẹp, khí chất tao nhã.
Trên mặt chưa được đánh phấn trang điểm, ngũ quan tươi sáng, cũng có thể lờ mờ nhìn ra một dáng vẻ xinh đẹp.
Tóm lại, so với hình tượng của một người phụ nữ trung niên siêng năng, giản dị mà Chung Lê tưởng tượng ra thì khác nhau một trời một vực.
Đây rõ ràng là một phú phu nhân ung dung, đoan trang.
"Mẹ mẹ!" Chung Lê ngạc nhiên ngồi dậy, mặc dù mất trí nhớ nhưng khi vừa nhìn thấy Tân Nghiên trong chớp mắt, đột nhiên sinh ra một cảm giác quen thuộc và thân mật phảng phất trong lòng, dường như là bản năng của thân thể.
Cô chẳng thể đợi thêm liền vươn cánh tay ra: "Mẹ cuối cùng cũng trở về rồi, con nhớ mẹ muốn chết."
Tần Nghiên thấy được thạch cao trên đùi cô, bất lực buông tay phải chưa hoàn toàn bình phục của mình, hơi nhíu mày.
Đi đến trước giường, buông túi xuống, mở rộng vòng tay ôm ấp cô: "Ai đó nói rằng là mẹ không cần về ngay.”
Vừa ôm lấy cô một cái, nước mắt Chung Lê liền tự động tuôn ra bên ngoài, nỗi tủi hờn cũng lập tức dâng lên: "Mẹ ở bên ngoài dốc sức làm việc, con đương nhiên muốn làm bộ hiểu chuyện một chút chứ”"
Thím Trần biết vậy bước tới cửa đi ra ngoài, để lại không gian cho hai mẹ con nói chuyện.
Chung Lê ôm eo của Tần Nghiên, cọ xát mặt vào lồng ngực của bà ấy.
Từ nhỏ, Chung Lê đã có khả năng thu phục lòng người, ai cũng có thể bị cô dụ dỗ đến mê muội. Mọi chuyện đều nghe theo ý cô. Tân Nghiên là duy nhất kiểm soát được con người của cô, cũng là người duy nhất mà cô sợ khi mắc sai lầm.
Cho nên ở Tần Nghiên trước mặt, cô cuối cùng sẽ luôn trung thực. Sau này trưởng thành, cô cũng đã rất ít khi làm nũng kiểu như thế này.
Tân Nghiên được cô ôm, dùng ngón tay nhẹ nhàng men theo mái tóc dài của cô.
"Dốc sức làm cái gì, giúp dì Tiểu Ngọc của con xử lý một ít công việc gia đình."
Cái gọi là "việc gia đình", liên quan đến tranh chấp tài sản di sản, muốn vì người chết tranh đoạt lợi ích, muốn cùng người sống đấu trí đấu dũng, có thể chẳng dễ dàng chút nào.
Chung Lê mang theo giọng mũi xúc động mấy phần: "Mẹ, mẹ phải trở nên mạnh mẽ, đều sẽ giúp người khác xử lý kẻ đồi bại."
"Mẹ trong mắt con rất yếu đuối hay sao?"
Chung Lê lẩm bẩm: "Chỉ là yếu đuối không thể tự gánh vác mà thôi."
Tần Nghiên: "…"
Chung Lê sờ đến chiếc áo bằng chất liệu vải lụa bóng loáng, tỉ mỉ, tinh tế trên người bà, còn nhìn vào chiếc túi bà vừa bỏ xuống—— cũng không phải chất liệu cao cấp chói mắt, phối màu vàng đen rất kinh điển, nhưng.
Thương hiệu này rõ ràng không phải tiêu chuẩn sử dụng của một gia đình bình thường.
Lại nhìn thoáng qua trên cổ tay của bà, loại pha lê mát mẻ, sáng long lanh, lại còn là loại mãn lục phỉ thúy cực phẩm của cực phẩm.
Chung Lê nhớ tới bộ trang sức hai trăm đồng của thím ba, nghĩ thầm mẹ của cô cũng không phải loại người hám hư vinh.
Cô cẩn thận quan sát một vài lần, như thế nào vẫn không giống hàng giả.
Chung Lê vừa cảm thấy quả nhiên những thứ đắt tiền này mới làm nổi bật được người mẹ xinh đẹp của cô, vừa đau đớn nhận ra, người mẹ siêng năng, giản dị của cô lại bị Chủ nghĩa Tư bản ăn mòn.
Cô cảm thấy hết sức đau lòng: "Mẹ ơi, con sẽ cố gắng bòn tiền của Phó Văn Thâm để nuôi mẹ, nhưng trước khi con thành công, thói quen xa xỉ chúng ta phải nhịn chút đã.
Tân Nghiên: "…"
Thói quen sinh hoạt của Tần Nghiên thật sự không phải xa xỉ. Bà không quan tâm tới đồ trang sức, cũng không theo đuổi những nhãn hiệu nổi tiếng. Ngoại trừ một vài dịp chính thức, quần áo mặc hàng ngày đều phần lớn chỉ chú ý đến sự thoải mái và đơn giản.