Chung Lê không cần nghĩ ngợi lập tức nói: "Khi anh †a nói xấu tôi, anh phải bênh vực tôi. Khi anh ta hung dữ với tôi, anh phải giúp tôi hung dữ lại. Khi anh ta cãi nhau với tôi, anh phải giúp tôi, không được giúp anh ta."
"Anh Văn Thâm, anh có muốn đánh bài không?" Một người tên Tiểu Hoàng Mao hỏi.
"Tôi muốn chơi." Chung Lê đặt ly rượu vào tay Phó Văn Thâm và xoay người lại đi tới.
Phía Địch Diệu và Hứa Dịch Châu bên này đã có ba người ngồi, lúc họ đang chuẩn bị bắt đầu trò chơi thì Chung Lê đi tới và nhìn Tiểu Hoàng Mao. Tiểu Hoàng Mao nháy mắt hiểu ý, lập tức đứng dậy nhường chỗ cho cô: "Chị, chị chơi đi."
Chung Lê nói cảm ơn, thản nhiên ngồi xuống, và hỏi một cách trêu chọc Hứa Dịch Châu: "Anh không ngại đi." Hứa Dịch Châu cau mày, anh ta là một người đàn ông to lớn, cũng không hẹp hòi đến mức so đo với một người phụ nữ, đánh bài cùng nhau cũng không được.
Anh ta không nói gì, chấp nhận cho cô chơi cùng.
Hai phút sau, anh ta ngay lập tức hối hận vì quyết định vội vàng này.
Đàn ông chơi poker là cạnh tranh trò chơi, Hứa Dịch Châu từ nhỏ đến lớn đã chơi không biết bao nhiêu lần, vì vậy trò này có rất ít người là đối thủ của anh ta.
Nhưng hôm nay anh ta rốt cục đã gặp đối thủ.
Hứa Dịch Châu bắt bài không tồi, tính toán cũng rất giỏi, ném thẳng: 9, 10, J, Q, K. Sau đó liền hỏi "Có ai muốn đi không?", anh ta biết là Địch Diệu và Chung Lê không có bài lớn hơn có thể đánh thắng anh ta.
Quả bom duy nhất nằm trong tay anh ta, bộ bài của anh ta chắc chăn sẽ thắng, Địch Diệu, một lập trình viên mọt sách không giỏi chơi poker, huống chỉ càng không phải nói đến Chung Lê, cô nhất định không thể đánh bại anh ta trong ba lượt chơi.
Cùng lúc ván bài chơi sắp thắng, Hứa Dịch Châu đã sẵn sàng để tiếp tục ra bài.
Lúc này, Chung Lê lại nói: "Chờ một chút——"” Hứa Dịch Châu kinh ngạc nhìn sang, nhìn cô lần lượt rút quân bài trên tay mình: 3, 4, 5, 6, 7…
Anh nhẫn nhịn chịu đựng, vì có rất nhiều cô gái không biết chơi mà ra bài tinh tỉnh, nên anh ta kiên nhẫn giải thích với cô: “Cô không có bài lớn hơn của tôi, vậy cô lấy gì để ép tôi?”
Chung Lê liếc anh ta: "Tôi vẫn còn chưa ra xong bài của mình."
Cô đặt xuống một số 8 nữa.
Sau đó nhìn Hứa Dịch Châu, tự tin nói: "Tôi so với cô còn hơn một điểm."
Hứa Dịch Châu nhìn số 8, lại ngẩng đầu nhìn cô, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.
Ai chơi poker còn ra nhiều quân bài hơn số bài lúc đầu?
Lúc này Phó Văn Thâm đi tới, ngồi phía sau Chung Lê, anh liếc nhìn bầu không khí kỳ lạ trên bàn, nhưng cũng không nói gì.
Vì để cho anh em mình chút mặt mũi, Hứa Dịch Châu chịu đựng không nói.
Ném ra con át chủ bài.
Địch Diệu thấy trong tay anh ta chỉ còn lại một quân bài, biết kết quả đã định, nói: "Qua."
Chung Lê nhìn quân bài trong tay, quay người bình tĩnh hỏi Địch Diệu: “Tiểu Vương có phải đang ở chỗ anh hay không?”
Bị cô quang minh chính đại trực tiếp hỏi bài như vậy, Địch Diệu bị câu hỏi này làm cho sửng sốt, theo bản
"Có thể cho tôi mượn được không?" Chung Lê hỏi.
Cái này còn có thể mượn?? Địch Diệu có chút kinh ngạc đưa tiểu vương cho cô, Chung Lê
nhận lấy, rút đại vương của mình ra ném xuống: "Vương nổ."
Địch Diệu: "…"
Hứa Dịch Châu: '…"
Hứa Dịch Châu chơi quá nhiều trò chơi cao cấp, nhưng đối với một đứa trẻ ba tuổi anh ta cũng chưa từng thấy loại thủ đoạn này, 345678 coi như xong, mượn bài là làm cái quái gì.
Anh ta cũng không thèm tranh cãi với Chung Lê, nghiến răng nghiến lợi nhìn Địch Diệu: “Cô ấy muốn anh đưa anh cũng đưa sao, cô ấy không biết chơi, anh cũng vậy sao?”
Địch Diệu vò đầu bứt tóc ho khan một tiếng: “Tôi không thể nói từ chối với một mỹ nữ xinh đẹp.”