Hứa Dịch Châu đưa tay sờ sờ vào sau gáy của cô: "Vừa rồi cô cũng bị ngã, không đau sao?”
Mạnh Nghênh né ra phía sau theo bản năng: "Không."
"Ngã mạnh như vậy sao lại không đau, trên người có vết trầy xước nào không, tôi bôi thuốc cho cô."
Mạnh Nghênh ấp úng nói: "Lát nữa tôi tự bôi."
"Không cần khách sáo. Cô đã giúp tôi đương nhiên tôi cũng sẽ giúp cô, có qua có lại." Hứa Dịch Châu cầm chai nước oxy già lên, không biết là muốn trả lễ hay là trả thù, anh hỏi: "Ngã trúng chỗ nào?"
Mạnh Nghênh chỉ có thể nói: "Xương cụt."
Hứa Dịch Châu trầm mặc hai giây, đặt lọ thuốc xuống, vò đầu bứt tóc: “Vậy cô tự bôi đi.”
Anh hắng giọng một cái, trước khi đi còn dặn dò một lần nữa: "Nếu xương cụt bị thương rất dễ gãy xương và trật khớp, nếu đau nhiều thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đưa cô đến bệnh viện."
Mạnh Nghênh đồng ý, cũng không để bụng, buổi tối cô thật sự đau đến không chịu nổi, một mình bắt taxi đến bệnh viện.
Kết quả kiểm tra là xương cụt bị trật khớp nhẹ, không nghiêm trọng, phải giữ kỹ là được, bác sĩ kê thuốc mỡ và thuốc giảm đau bảo cô nghỉ ngơi nhiều hơn.
Sáng sớm hôm sau, Hứa Dịch Châu gõ cửa, Mạnh Nghênh vừa từ trên giường bò dậy, đã thấy anh đem bữa sáng đến, vẻ mặt còn lờ mờ.
Cánh tay phải bị thương của Hứa Dịch Châu khó cử động, anh dùng tay trái để bày cháo bánh ngọt vừa mua về, quay sang lướt nhìn cô: “Còn đứng đó làm gì, đi rửa mặt và ra ăn sáng."
Mạnh Nghênh ngơ ngác "Ừm" một tiếng rồi chậm chạp đi về phía nhà vệ sinh.
Hứa Dịch Châu thấy dáng đi kỳ lạ của cô: "Đau thế này à, tôi đưa cô đến bệnh viện khám nhé."
“Tối hôm qua tôi đã đi bệnh viện rồi.” Mạnh Nghênh trả lời theo quán tính.
Hứa Dịch Châu cau mày: "Sao cô đến bệnh viện mà không gọi tôi? Chẳng phải đã nói với cô là nếu đau nhiều phải gọi điện thoại cho tôi sao."
Mạnh Nghênh ngượng ngùng nói: "Chẳng phải là lời khách sáo thôi sao, chúng ta cũng không quen thân cho.lắm…"
Hứa Dịch Châu im lặng, đứng đó nhìn cô một lúc rồi nói: "Cô nói đúng."
Mạnh Nghênh thầm nghĩ lúc này có lẽ anh sẽ xấu hổ và bỏ đi.
Không ngờ Hứa Dịch Châu lại kéo ghế ngồi xuống bàn ăn như chưa có chuyện gì xảy ra.
Khi Mạnh Nghênh rửa mặt xong đi ra, anh vẫn còn ở đó, anh đã mang bộ dụng cụ ăn sạch sẽ từ trong bếp của cô ra như nhà của mình.
Anh có một chút bệnh thiếu gia, cho dù đó là đồ ăn mang đi hay đồ ăn mang về từ nhà hàng, anh đều phải đựng trong bộ dụng cụ ăn của riêng mình thì mới ăn.
Mạnh Nghênh ngồi đối diện anh và bắt đầu ăn, trong lòng ngờ vực, anh bị sao vậy, sao lại mang bữa sáng đến cho cô làm gì?
Cũng may sau khi ăn xong, anh dọn bát đũa vào máy rửa bát rồi rời đi, Mạnh Nghênh thở phào nhẹ nhõm, nghĩ chắc hôm qua anh làm cô bị ngã nên cảm thấy có lỗi.
Không ngờ kể từ ngày hôm nay, Hứa Dịch Châu bắt đầu gõ cửa nhà cô thường xuyên hơn, thỉnh thoảng lại đến mượn đồ.
Vài lần sau, Mạnh Nghênh không chịu được nữa.
Cô lạnh lùng mở cửa: "Cả tòa nhà anh ở không có hàng xóm nào có tuốc nơ vít hay sao mà anh phải lặn lội đường xa đến hỏi mượn tôi?"
Hứa Dịch Châu vẫn bình chân như vại đứng trước cửa: "Không biết, không quen, trong khu chung cư này tôi chỉ quen với mình cô, tôi cũng ngại người lạ, cũng ngại mượn đồ của người lạ."
Có ma mới tin.
Mạnh Nghênh chỉ tay xuống dưới: "Nếu không quen biết hàng xóm có thể xuống cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua. Đã ba ngày rồi, nếu cất công đến mượn của tôi được thì sao lại không thể tự mình mua một cái?"
"Chẳng phải cô nói chúng ta không quen thân cho. lắm, không qua lại nhiều thì sao quen thân được. Còn nữa ——”
Hứa Dịch Châu nắm lấy cánh tay của cô, lật ra chỉ sang bên kia: “Cửa hàng tiện lợi ở hướng đó.”
Mạnh Nghênh: