Trên đường trở về, trong lúc Lộ Hàng đang báo cáo công việc với sếp của mình, thì Chung Lê ngồi bên cạnh, bất ngờ nâng tay vịn ở giữa lên, nghiêng người và tựa lên vai của Phó Văn Thâm.
Lộ Hàng cố gảng hết sức để tập trung nhìn vào khuôn mặt của Phó Văn Thâm mà không bị cô quấy rầy.
Chung Lê rất thích nghịch mọi thứ trên quần áo của Phó Văn Thâm, cô rút chiếc cà vạt chỉnh tề ra, sau đó nghịch một lúc mới trả lại cho anh.
Một lúc sau, cô lại nghịch khuy măng sét trên tay áo, sau khi chơi xong, cô tháo chúng ra.
Cặp khuy măng sét này là một sản phẩm mới mà Quân Độ dự định tung ra thị trường vào quý tới. Nó không chỉ là khuy măng sét, mà còn là một chiếc đồng hồ thu nhỏ. Bên trong được trang bị bộ máy được làm từ thạch anh. Mặt số bằng đá Lapis Lazuli có màu xanh lam đậm, màu sắc rực rỡ, kết hợp với vỏ được làm bằng bạch kim.(lapis lazuli: ngọc lưu ly)
Kim đồng hồ vẫn chuyển động, Chung Lê cầm lấy tay trái của Phó Văn Thâm và dùng đồng hồ của anh để kiểm tra thời gian, phút và giây đều chính xác.
“Cái này thật đáng yêu.” Cô rất thích, nên không hỏi mà đã tự mình cầm lấy khuy măng sét đeo vào của mình.
Hôm nay bộ quần áo cô mặc không có chỗ cài cúc áo, †ìm nửa ngày, cô mới cởi một chiếc cúc áo rồi cài nó lên.
Sau khi cài xong,cô còn vô cùng thích thú đưa cho Lộ Hàng xem: “Anh nhìn xem, chúng tôi có đồ đôi này.”
Lộ Hàng: "…
Anh ta đã làm điều gì sai mà có vinh dự được bà chủ cho. ăn cẩu lương?
Toàn bộ quá trình, Phó Văn Thâm qkhông hề tỏ ra không kiên nhẫn, để mặc Chung Lê quậy phá, nghịch quần áo của anh.
Lộ Hàng đã làm trợ lý chủ tịch cho anh đã nhiều năm, anh ta hiểu rõ tính cách của Phó Văn Thâm không thua kém bất kỳ ai khác.
Anh ta chưa bao giờ thấy Phó Văn Thâm có nhiều kiên nhẫn như vậy với những người khác ngoài Chung Lê.
Lúc đầu, khi Chung Lê vừa tỉnh dậy trong bệnh viện, khi đó Lộ Hàng còn nghĩ Phó Văn Thâm phối hợp với yêu cầu của cô chẳng qua chỉ là muốn giữ thể diện hai nhà Phó Chung.
Khi Phó Văn Thâm đồng ý đưa Chung Lê về Vịnh Thiên Phụ, còn tự mình chăm sóc cho cô, Lộ Hàng có chút bất ngờ, anh ta không nghĩ rằng "Thể diện" trong mắt Phó Văn Thâm lại quan trọng như vậy.
Nhưng rất nhanh anh ta đã hiểu ra.
Sự kiên nhẫn của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ, từ trước cho tới bây giờ luôn dựa trên cơ sở của tình yêu.
Lộ Hàng giữ nụ cười chuyên nghiệp: "Rất thích hợp với bà chủ và Phó tổng.”
Sau khi lấy được, Chung Lê cuối cùng cũng hài lòng, lặng lẽ dựa vào Phó Văn Thâm và ngáp một cái.
Cô nhắm mắt lại nghỉ ngơi, còn Lộ Hàng và Phó Văn Thâm thì ngồi bên cạnh thỉnh thoảng sẽ thầm thảo luận về công việc, giống như một loại thuốc thôi miên.
Lúc cô mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ, thì nghe thấy Lộ Hàng nhắc đến cuộc họp thường niên sắp tới vào thứ sáu, Chung Lê lại mở mắt: "ai nha, tôi quên mất vẫn còn một cuộc họp thường niên."
Cô ngẩng mặt lên và hỏi Phó Văn Thâm: "Chồng, anh có muốn tôi đi cùng không?"
€ô hỏi anh, không phải là tôi có thể đi hay không, mà là anh có muốn tôi đi cùng không.
Tuy biết ông chủ vốn luôn điềm tĩnh sáng suốt, gần đây dần dần vì yêu mà phát triển xu thế não tàn, nhưng dù sao. đây cũng là cuộc họp thường niên của công ty, không phải dịp nào khác, không phải trò đùa. Nên Lộ Hàng còn nghĩ răng Phó Văn Thâm sẽ từ chối.
Phó Văn Thâm nhìn xuống Chung Lê: "Em có muốn đi không?"
"Ừm”" Chung Lê cong cong mắt, ngọt ngào nói, "Nếu anh muốn tôi đi cùng thì tôi sẽ đi cùng."
Phó Văn Thâm nói, "Được." "Vậy đến lúc đó tôi nên mặc gì bây giờ?” Chung Lê có chút phiền não, "Gần đây tôi bận tập khiêu vũ, vì vậy vẫn chưa
mua quần áo mới. Chồng, anh giúp tôi chọn đi."
Phó Văn Thâm vẫn dùng từ đó: "Được."