Cuộc náo loạn nhỏ này đã thu hút sự chú ý của mọi người xung quanh, bốn phía có không ít người tiến lên, Lương Xuân nhìn những người vây xem, cô ta vốn là muốn làm Chung Lê mất mặt, không nghĩ tới người trúng chiêu lại là mình, thẹn quá hóa giận mắng: "Cái cô này sao lại ác độc như vậy, tôi không biết cô, đi ngang qua chỗ này thôi, sao cô lại cố ý hại tôi té?"
Khóe môi Chung Lê kéo lên độ cong nhỏ khinh miệt, căn bản không nghe lời cô ta mà chỉ nhìn về phía Lương Chi bên cạnh.
Lộ Hàng đứng cách xa mấy bước chờ Chung Lê nói chuyện với Địch phu nhân, thấy có người đụng tới liền bước chân tiến tới, nhưng không ngờ được Chung Lê lại nhẹ nhàng né tránh.
Anh ta ngoài ý muốn còn nhận ra cả Lương Chi, nghe thấy người phụ nữ kia chửi rủa lập tức bước tới trước mặt Chung Lê, nói với hai người kia: "Chuyện vừa rồi có rất nhiều người chứng kiến, toàn bộ quá trình cô ấy chưa từ chạm vào cô, chuyện cô ngã không liên quan gì đến cô ấy…"
Chung Lê ngắt lời anh ta: "Mánh khóe của hai người có phải hơi cũ rồi không."
Lương Chỉ ngẩng đầu, nhìn thấy Chung Lê hơi nghiêng đầu, ánh mắt trầm tĩnh lại sáng ngời nhìn chằm chằm cô ta.
"Vừa rồi ở trong toilet tôi có nhận ra cô.", trí nhớ Chung Lê không kém, mất trí nhớ có thể quên một ít chuyện, nhưng ngày đó ở Hải Tôn là cô tự mình theo dõi, người phụ nữ này bộ dạng có vài phần tư sắc, bưng rượu đụng vào người chồng cô, cô vẫn còn có ấn tượng.
Chung Lê trực tiếp chọc thủng: "Loại thủ pháp kém cỏi này, lần trước quyến rũ chồng tôi thất bại, cô không học được một chút giáo huấn nào sao? Sao vẫn còn sử dụng tới giờ?"
Gô ta biết?! Chuyện ngày đó ở câu lạc bộ vậy mà cô ta lại biết!
Lương Chỉ thậm chí còn chưa kịp suy nghĩ về cách xưng hô trong miệng cô, sau khi bị vạch trần, sự xấu hổ cùng khó chịu tràn vào ngực khiến sắc mặt cô ta vừa mới trang điểm chuyển sang màu trắng, khó coi như sơn tường bị nứt.
Những người xung quanh vì những lời này mà ném tới những ánh mắt khác thường, dường như có người nhận ra cô ta, nhỏ giọng nói với người bên cạnh: "Ngươi đó có phải là nữ minh tinh tên Lương Chỉ không vậy?”
Lương Chỉ xấu hổ đến không còn mặt mũi, chỉ muốn bỏ lại Lương Xuân không quan tâm tất cả mà chạy ra ngoài.
Cô ta còn chưa kịp buông tay, Lương Xuân nghe thấy từ khóa liên có phản xạ có điều kiện, mở toàn bộ hỏa lực mắng trở về: "Cô nói cái gì đó! Ai biết chồng cô là ai, bớt ngậm máu phun người đi! Không quản được chồng cô ăn vụng bên ngoài là do cô không có bản lĩnh…"
Chung Lê bỗng nhiên lộ ra biểu tình nhu nhược đáng thương: "Cô mắng tôi thì được, không được mắng chồng tôi.
Lương Xuân đang mắng hăng đột nhiên chậm lại: "Tôi đã mắng cô đâu…"
Lương Chỉ hung hăng nhéo cô ta một cái, lúc này Lương Xuân mới chú ý tới Phó Văn Thâm đang đi tới, lập tức im lặng.
Người vây xem ngày càng nhiều, trong đó không thiếu người có quan hệ không tồi với nhà họ Phó, ánh mắt mọi người đều theo bản năng tập trung qua.
Phó Văn Thâm như chưa phát hiện, trực tiếp đi tới trước mặt Chung Lê, đem áo khoác âu phục của mình vừa đi đã bị cô cởi khoác lại lên người cô.
Sắc mặt Lương Chỉ trắng bệch, khó coi muốn chết, vẻ mặt áy náy xin Vừa rồi xin lỗi, là chị tôi không cẩn thận tự mình ngã xuống, không liên quan gì đến cô."
Chung Lê vừa định nói chuyện, tầm mắt Phó Văn 'Thâm không chút nhiệt độ đảo qua mặt Lương Chỉ, không biết đến tột cùng có nhận ra cô ta hay không, nhưng mặc kệ có nhận ra hay không, hiển nhiên cũng sẽ không thay đổi lời nói tiếp theo của anh nửa phần.
Anh trực tiếp dặn Lộ Hàng: "Gọi bảo an đến."
Không đến nửa phút, bốn nhân viên an ninh mặc đồng phục đã nhanh chóng chạy tới, hôm nay ở hiện trường có không ít minh tinh, truyền thông đương nhiên không thể thiếu, còn có không ít KOL dựa vào mạng để ăn cơm, tốt xấu gì cô ta cũng là một nữ diễn viên, nếu bị đuổi ra ngoài như vậy, ngày mai chắc chắn lên hot search.
Xung quanh đã bắt đầu có tiếng tách tách của máy ảnh điện thoại, Lương Chỉ có chút nóng nảy, lập tứng buông tay Lương Xuân ra tiến lên hai bước: "Phó tổng, anh nghe tôi giải thích…"
Người đàn ông dẫn Lương Chỉ đến dự tiệc vội vàng chen qua đám người đi tới, đầu tiên là nhìn Lương Chi một cái, lại nhìn người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh Phó Văn Thâm, chỉ coi như là một cuộc cãi vã nhỏ giữa phụ nữ với nhau, ngượng ngùng giải thích với Phó Văn Thâm: Chẳng qua chỉ là hiểu lầm nhỏ, người tôi mang tới không hiểu quy củ, Phó tổng ngài đại nhân không chấp tiểu nhân, đừng chấp nhặt với cô ấy."
"Không hiểu quy củ thì phải học quy củ cho tốt.", trên mặt Phó Văn Thâm như phủ một tầng sương lạnh, trầm giọng nói với bảo an: "Mời các cô này ra ngoài."
Người nọ còn muốn nói gì đó, Phó Văn Thâm hiển nhiên căn bản không có ý định cho hắn ta mặt mũi này: "Nếu Trần tổng để ý, mời ông ra ngoài cùng các cô."
Bốn nhân viên bảo an khí thế khiếp người đứng trước Lương Chỉ và Lương Xuân: "Mời."
Lương Xuân cũng không ngờ sự tình lại đi tới một bước, trên mặt mười phần không nhịn được, vừa định nói thêm mấy câu cay nghiệt nữa, Lương Chỉ đã hất cô †a ra rồi quay đầu xông ra ngoài.
'Tâm mắt Chung Lê bị Phó Văn Thâm che kín, từ bên cạnh anh thò đầu ra nhìn, lại ngẩng đầu nói: "Anh thật không biết thương hương tiếc ngọc nha."
Phó Văn Thâm lạnh lùng nhìn cô một cái, lòng bàn tay năm lấy cổ tay cô, dẫn cô đi về phía cửa lớn.
"Đi đâu thế?" "Về nhà." Chung Lê cảm thấy kỳ quái: "Anh đi sớm vậy sao?"
Phó Văn Thâm không trả lời, trực tiếp dẫn cô rời khỏi bữa tiệc tối.
Trong phòng tiệc, trước lan can tầng hai, Phùng phu nhân hỏi người bên cạnh: "Đó không phải Chung Lê của nhà họ Chung sao. Sao cô ấy lại ở cùng Phó Văn Thâm?"
Nghiêm Đường nhìn chằm chằm hai bóng dáng rời đi, mi tâm nhíu sâu dường như ẩn ẩn một đám mây đen.