Người đàn ông sững người một lúc, nhìn vào ly rượu của mình và trả lời: "Cuba Libre."
"Bên trong đó có gì?" "Nước chanh, rượu rum và Coke."
"Nghe rất thú vị, tôi muốn uống thử, có thể cho tôi uống một chút được không?”
Người đàn ông nghe vậy, lập tức gọi người phục vụ ra để gọi đồ uống cho cô.
Có hỏi có đáp, rõ ràng không có địch ý, Chung Lê xác thực không nhìn lầm người
Cô mỉm cười nói: "Anh rất tốt nha. Anh tên gì? Tôi mới bị mất trí nhớ nên không nhớ rõ ai
Địch Diệu được khen có chút xấu hổ, liền nói ra tên mình.
Chung Lê lại thuận thế tự nhiên chuyển hướng quay sang người tiếp theo một cách tự nhiên, và những người khác cũng theo đó chào hỏi cô.
Khí chất của mọi người có thể chia mạnh và yếu, ví dụ như một số ít người vừa nãy thấy họ đã ngay lập tức. đứng lên chào hỏi, đi ra ngoài có khả năng có thể giả vờ là đại cậu chủ, nhưng khi ở trước mặt Phó Văn Thâm, họ lại giống như học sinh tiểu học gặp sinh viên đại học, nhu thuận như gà con.
Ví dụ như Địch Diệu, trông mới giống như một người đàn ông thành thật.
Gòn đối với người đeo khuyên tai bên kia, mối quan hệ của anh ta với Phó Văn Thâm rõ ràng là thân thiết hơn so vơi những người khác nhiều.
Hiển nhiên anh ta là Hứa Dịch Châu. Bạn thời thơ ấu của Phó Văn Thâm, là anh em tốt.
Lúc này anh ta ngồi đối diện với Chung Lê, nhưng từ đầu đến cuối anh ta luôn đối với cô rất lạnh nhạt.
Bầu không khí như ngưng lại được Chung Lê không cần tốn nhiều sức lực dễ dàng điều hòa lại.
Những người trẻ tuổi nhanh chóng có thiện cảm với cô, cho dù đó là để nịnh bợ Phó Văn Thâm hay là với nhà họ Chung, thì việc lấy lòng Chung Lê luôn là điều đúng đắn.
Hứa Dịch Châu và Phó Văn Thâm đứng cùng một chỗ, nói với nhau vài câu, nghe thấy tiếng cười nói bên kia, liền liếc sang.
Chung Lê đã có thể hòa hợp với nhóm người kia.
Hứa Dịch Châu nhíu mày: "Cậu làm sao lại mang cô ta đến đây làm gì?"
Phó Văn Thâm mở một chai Macallan 1926. Bình rượu này là do vị cậu chủ nhà họ Trình biết anh tới nên đặc biệt gửi đến một chai.
Anh dường như không nghe thấy, không trả lời mà cụp mắt rót rượu, thứ chất lỏng màu hổ phách chảy vào chiếc ly thủy tinh đang đựng một khối băng hình cầu, sóng nước lấp lánh.
"Người bị mất trí nhớ cũng sẽ không tùy tiện nhận người khắp nơi như vậy, cậu không sợ cô ta lại lừa cậu sao, lần trước trước mặt cả nhà cậu nói hối hận không muốn kết hôn, để cậu mất mặt còn chưa đủ hay sao?"
Tình bạn giữa Hứa Dịch Châu và Phó Văn Thâm không thể so sánh với những người khác, có một số điều mà người khác không dám nói trước mặt Phó Văn Thâm, nhưng anh ta lại có thể không chút cố ky mà nói thẳng.
"Cho dù là mất trí nhớ thật thì không phải còn có nhà họ Chung quan tâm và trị bệnh cho cô ta sao? Bây giờ cô ta coi cậu như chồng, cậu thật sự muốn cùng cô ta chơi đùa theo sao?"
Hứa Dịch Châu chưa bao giờ có ấn tượng tốt gì với cô gái này, đặc biệt là sau khi cô nói hối hận trước mặt mọi người về cuộc hôn nhân của mình và chơi đùa tình cảm của Phó Văn Thâm.
Nếu cô không muốn kết hôn, rõ ràng cô có thể nói sớm, dù sao đây chỉ là hôn nhân thương mại giữa hai gia đình, không ai ép buộc cô. Nhưng cô lại đợi cho đến khi hai gia đình chính thức gặp mặt, trong tiệc đính hôn, mới nói từ chối kết hôn trước mặt trưởng bối hai bên gia đình, không phải là cố ý tát thẳng một cái vào mặt Phó Văn Thâm sao?
Nếu đổi thành Hứa Dịch Châu, dù Chung gia có lớn đến đâu thì anh ta cũng nhất định phải cho họ nhận trả giá, để cho cái cô đại tiểu thư này ăn chút bài học.