Khi ra khỏi nhà họ Phùng, Đái Văn Lệ đi cùng với Triệu phu nhân, khi nói về chuyện này, Triệu phu nhân có vẻ bức xúc: "Phó phu nhân này thực sự có cặp mắt đặt trên đỉnh đầu, Lê Lê và Tình Tình mà bà ấy vẫn không thích, hay là muốn tìm công chúa cho con trai của bà ấy?"
Đái Văn Lệ cũng thông cảm: "Trước đây, nhà họ Chung chúng tôi đã khiến nhà họ một phen mất mặt. Lúc này, họ ra vẻ kiểu cách là đúng rồi. Mình đã làm họ mất mặt thì cũng để họ lấy lại sĩ diện."
Bên kia, các khách mời đều đã giải tán, Phùng phu nhân nói với Nghiêm Đường: "Tôi còn tưởng rằng chị thích Chung Tình, nhưng hôm nay nghe có vẻ như chị không muốn kết thông gia với nhà họ Chung nữa sao?"
Nghiêm Đường thực sự cảm thấy cuộc hôn nhân này là nhà họ Chung muốn trèo cao, nhưng việc này do. ông cụ của hai gia đình đã quyết định nên bà ta không có cách nào từ chối nó.
"Chung Tình thì không tệ, còn Chung Lê đó …" Nghiêm Đường tỏ vẻ bắt bẻ, bà ta cau mày khi nhớ lại chuyện xảy ra ở Bồng Lai Cư lần trước, "Thì thôi đi."
Trong câu lạc bộ cưỡi ngựa vùng ngoại ô phía Tây, Chung Lê nằm nhàn nhã trên chiếc ghế xếp dưới tán dù, xem màn biểu diễn cưỡi ngựa cuồng nhiệt trong trang trại ngựa cách đó không xa.
Trình Vũ Ngũ bị sai đi lấy nước trái cây cho cô, và khi anh ta quay lại thì đã có một biểu hiện thay đổi về quan điểm nhìn đời của mình.
Chung Lê cắm ống hút vào nước trái cây, chậm rãi nhấp vài ngụm rồi quay sang nhìn anh ta: "Sao vậy cục cưng."
"Anh Châu nói chị Uyển Oánh không phải bạn gái của anh ấy, chết tiệt…
" Trình Vũ Ngũ vuốt lên mái tóc bạch kim, đang nghi ngờ cuộc sống,
"Tôi vẫn luôn nghĩ là…"
Khi cậu ta đề cập đến điều này, đã khơi dậy sự tò mò của Chung Lê.
"Hứa Dịch Châu lớn hơn chúng ta ba khóa, làm sao. quen được La Uyển Oánh, hai người bọn họ có quan hệ gì sao?"
"Có chứ; Trình Vũ Ngũ thật thà, hỏi gì nói đó, "Thời cấp ba, anh Châu cho một chú chó hoang ăn ở sân chơi của trường, sau đó phát hiện có một cô gái cũng đang cho chú chó này ăn, họ liên lạc với nhau qua mảnh giấy trong vài tháng, chú chó đó đã sinh được một bầy chó con và còn tìm người nhận nuôi những con chó. Không biết vì sao anh Châu lại nói rằng anh ấy thích người ta, một người con gái chưa từng gặp mặt, cô có tin không?”
"Chẳng lẽ cô gái đó là La Uyển Oánh?"
"Đúng đó."
Chung Lê nheo mắt và nhìn Mạnh Nghênh đang cùng Triệu Tỉnh Xán nằm ôm lan can và huýt sáo về phía những tay đua ngựa.
Cô không nhớ nhà Mạnh Nghênh đã nhận nuôi hai chú chó Labrador khi nào, nhưng hai chú chó này năm nay đã tám tuổi, tính thời điểm cũng khoảng thời gian cấp ba.
"Nếu anh ấy thích La Uyển Oánh như vậy, tại sao họ không ở cùng nhau." Chung Lê lại hỏi.
"Làm sao tôi biết." Trình Vũ Ngũ trừng to hai mắt không biết gì, "Tôi cũng vẫn tưởng là `
Cả nhóm người cưỡi ngựa chơi đến chiều, đến tối cùng nhau lái xe trở về thành phố.
Niềm vui khi vui chơi trong câu lạc bộ cưỡi ngựa đã làm giảm bớt đi nỗi buồn do Phó Văn Thâm gây ra, nói chung tâm trạng hai ngày nay của Chung Lê rất vui vẻ.
Khi chia tay ở ngã tư, xe của Triệu Tỉnh Xán và Mạnh Nghênh chạy ngang hàng với xe của họ để vẫy tay chào tạm biệt.
Chung Lê hạ cửa kính xe xuống và chỉ vào Mạnh Nghênh: "Cậu có chuyện giấu tớ."
Mạnh Nghênh: "Chết thật, sao cậu biết tớ ăn hết bánh souffle của cậu, có phải Triệu Tinh Xán phản bội tớ không?.
Chung Lê: ?
Thì ra trong lúc cô đi vệ sinh bánh souffle đã biến mất bằng cách này.
"Cậu chờ đó."
Trước khi Chung Lê đóng cửa kính lên, có vài giọt mưa lọt qua khe cửa sổ.
Trời mưa rồi.
Cơn mưa này đến rất nhanh và dữ dội, khi họ đến Vịnh Thiên Phụ thì trời đã mưa như trút nước.