Vài tháng sau, trường trung học liên thông tổ chức lễ kỷ niệm ngày thành lập, nhiều cựu học sinh xuất sắc đã nhận được lời mời.
Mạnh Nghênh và Chung Lê muốn quay lại thăm trường cũ, nơi này cũng có ý nghĩa đặc biệt đối với Hứa Dịch Châu và Phó Văn Thâm, vì vậy cả hai cũng đã dành thời gian để đi cùng họ.
Sau khi buổi lễ hoành tráng và náo nhiệt kết thúc, Mạnh Nghênh bỗng muốn chạy đến chỗ cũ ở góc đông bắc của sân thể thao.
Đa Đa đã biến mất trước khi cô vào cấp ba, chiếc cũi mà Hứa Dịch Châu tự tay làm đã được dọn sạch sẽ từ nhiều năm trước, góc sân không ai lui tới đã bị chôn vùi trong bụi cỏ xanh tốt.
Mạnh Nghênh đi đến góc tường nơi đặt chiếc cũi, đã mười năm trôi qua, khi ngồi xuống nơi đó, mỗi viên gạch trên tường đều khiến cô có cảm giác quen thuộc từ trong xương tủy.
Trí nhớ của con người là một điều kỳ diệu.
Tiếc là trong bụi cỏ có rất nhiều muỗi, mới vài phút mà cô đã bị cắn ba đốt.
Mạnh Nghênh ấn dấu chữ thập lên đốt muỗi cắn, lẩm bẩm nói: "Xem đi, đây là cái giá phải trả cho sự ủy mị của con người."
Cô đứng dậy định bỏ đi nhưng ánh mắt lướt qua những viên gạch thì khựng lại.
Có thứ gì đó ở giữa vết nứt trong những viên gạch, nơi mà cô và người bí ẩn nhét những mảnh giấy.
Mạnh Nghênh đưa tay lấy ra mới phát hiện là một mảnh giấy.
Do nắng gió lâu năm, phần giấy lộ ra bên ngoài gần như rách nát, nó đã phai màu gần như hòa vào màu gạch trên tường.
Phần ẩn trong vết nứt vẫn được bảo quản tốt, Mạnh Nghênh mở mảnh giấy được gấp lại, chữ viết trên đó vẫn còn rõ ràng.
[Tại sao tôi vẫn cảm thấy rằng có một "em" khác? Nếu vậy tại sao "em" không bao giờ xuất hiện nữa… Có lẽ là do tôi quá ích kỷ, vì bản thân không thích em nữa nên mới viện cớ mà thôi.
Tôi không ngờ mọi chuyện lại kết thúc một cách qua loa như vậy, em nói rằng không gặp mặt là tốt nhất, có lẽ em nói đúng. Tôi đã hối hận rồi.
Phải nói lời tạm biệt với em rồi, Nhát Gan
Mạnh Nghênh sửng sốt hồi lâu.
Đây là…
Có tiếng bước chân giẫm lên cành cỏ từ phía sau đi đến.
Hứa Dịch Châu nhìn thấy mảnh giấy trên tay cô, và có hơi bất ngờ nhướng mày: "Vẫn còn đó."
Mạnh Nghênh ngẩng đầu hỏi: "Anh bỏ vào từ khi nào vậy?"
“Ngày tốt nghiệp.” Hứa Dịch Châu ngồi xổm xuống sau lưng cô, “Em thật sự không quay lại đây lần nào. nữa, thật nhân tâm.”
Mạnh Nghênh liếc anh một cái: "Chẳng phải anh không cho em đến sao?"
Chuyện này từ đầu đến cuối đều là lỗi của Hứa Dịch Châu, anh lập tức nhận tội, hôn lên tóc cô: “Là lỗi của anh”
Mạnh Nghênh xem lại nội dung bên trên một lần nữa: "Chẳng phải anh đã tìm được La Uyển Oánh rồi, sao còn gửi mảnh giấy từ biệt làm gì?"
"Cô ấy không phải là em."
Cảm giác xa cách với La Uyển Oánh quá mạnh, lúc đó Hứa Dịch Châu càng muốn giữ ký ức về cô gái Nhát Gan ở nơi này.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác xa cách đó đến từ đâu, may mắn thay, anh đã biết được trước khi quá muộn.
Hứa Dịch Châu hái một ngọn cỏ, quẹt quẹt vào mũi cô và nói: “Người anh thích là em, cho dù cô ấy có giả mạo em thì anh cũng không thích, cho dù em không phải là Nhát Gan, anh cũng vẫn sẽ thích em. Em thấy đấy, định mệnh là anh sẽ yêu em."
Mạnh Nghênh xoa xoa cánh tay.
Hứa Dịch Châu véo vào mặt cô: "Anh nói lời đường mật với em mà em lại nổi da gà à, bất lịch sự."
“Không phải.” Mạnh Nghênh oan ức giơ tay cho anh xem vết muỗi đốt, “Em bị muỗi đốt."
Hứa Dịch Châu buông mặt cô ra, xoa xoa nói: "Vậy. thì không sao."
Mạnh Nghênh tức giận: "Anh vẫn véo mặt em nữa à, đã nói em là lão đại mà, ngày nào cũng ăn hiếp em, đàn ông luôn nói lời dối trái"
Cô võ võ mông đứng dậy, đá Hứa Dịch Châu một cái, chuẩn bị bỏ chạy
Chân chưa kịp chạy đi.
Hứa Dịch Châu đã nhanh tay nhanh mắt nắm lấy cổ chân của cô: "Chạy đi đâu. Này, anh cho em véo lại này."
Hai người vui đùa từ trong bụi cây đi ra, cách đó không xa, buổi lễ vẫn đang diễn ra.
Thỉnh thoảng lại gặp vài học sinh mặc đồng phục đi ngang qua, gặp được sức sống thanh xuân trẻ trung sôi nổi.
Đi được một lúc, Hứa Dịch Châu đột nhiên gọi cô: "Nhát Gan."
Mạnh Nghênh: "Sao chứ?" “Không có gì, chỉ là muốn nói với em ——” Hứa Dịch Châu mỉm cười nắm lấy tay cô: “Anh đã thích em từ rất lâu, rất lâu rồi.”