Chung Lê đối những lời oán trách của cô ấy cười cười, lời nói ra lại như xuất khẩu thành thơ: "Mặc dù chị không nhớ rõ nhưng ngay khi nhìn thấy em, chị đã cảm thấy rất thân thiết, liền biết em là một người rất quan trọng với chị."
Mạnh Nghênh: Tại sao nghe những lời này cô ấy lại cảm thấy rất quen thuộc?
“Đừng tưởng em không biết chị đang dỗ em” Triệu Tỉnh Xán hừ một tiếng, “Nhưng bất quá lời chị nói rất hay, cho nên em sẽ tha thứ cho chị.”
Trước đó vì Mạnh Nghênh liên tục dặn dò, không được tùy tiện nói chuyện lúc trước với Chung Lê, nên hôm nay tới đều là bạn tốt, tất cả mọi người đều rất phối hợp.
Chỉ chúc mừng Triệu Tỉnh Xán kết hôn, chia tay sự nghiệp độc thân, uống rượu chơi bời, không đề cập đến những chuyện khác.
Chung Lê giữa chừng muốn đi vào phòng vệ sinh một lát, Mạnh Nghênh thấy vậy, sợ người nhiều cô sẽ không cẩn thận bị đụng phải nên đã đi cùng.
Khi cả hai quay lại, liền phát hiện mấy người các cô không biết tại sao lại xảy ra xung đột với một nhóm người.
Những người trong nhóm đó đa phần là đàn ông, tóc. nhuộm đủ màu, thoạt nhìn trên trán viết mấy chữ không phải người đàng hoàng.
Nhìn đến tên cầm đầu- thật là oan gia ngõ hẹp, là Trình Vũ Ngũ.
Vì những người bạn này, mấy ngày nay Trình Vũ Ngũ đã vô số lần bị chế giễu, cũng bị cha dạy dỗ một trận, cậu ta cảm thấy rất chán nản, khi nhìn thấy Chung Lê, cậu ta đột nhiên cảm thấy mình lại phạm vào Thái tuế.
“Tại sao lại là cô."
Mạnh Nghênh nói: "Trình Vũ Ngũ, chú ý lời nói của mình."
Trình Vũ Ngũ nghẹn lại, nghiến răng xin lỗi: "Thật xin lỗi!"
Những người anh em bên cạnh cậu ta nhìn thấy một màn này, vẻ mặt vi diệu.
Người này luôn mắt cao hơn đầu, muốn gì thì chính mình tùy tiện làm, thế mà bây giờ đối với lời của Mạnh Nghênh đều răm rắp nghe theo.
Chung Lê rất hài lòng với điều này, khen một câu: "Thật ngoan."
Cô quay người lại, hỏi Triệu Tinh Xán: "Chuyện gì vậy?"
Triệu Tỉnh Xán nổi giận đùng đùng: " Trong số họ có một tên biến thái, vừa rồi thừa dịp hỗn loạn liền bóp mông của Tiểu Nguyên."
Đối phương cũng vô cùng tức giận, lập tức phản bác lại: "Ai bóp mông của các cô? Cô nói ai là biến thái? Nói năng cho sạch sẽ một chút!"
"Các người… dám làm nhưng không dám thừa nhận, có phải hèn lắm hay không?”
"Cô nói ai hèn? Cô cũng không tự mình soi gương. Với bộ dạng này, ai thèm động vào cô…"
Triệu Tỉnh Xán là một người có tính khí bạo lực, mắng người ta đến mức có tài hùng biện, hai bên không. ai nhường ai, hai bên ồn ào, thậm trí còn muốn lao vào đánh nhau. Tay áo cũng đã xắn lên như muốn sãn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
"Đến đây." Triệu Tinh Xán nói, "Xem anh có thể đánh bại dì của anh không."
Chung Lê không ngờ tới cô gái này lại ngông cuồng như vậy, lập tức kéo cô ấy lại: “Bây giờ đánh nhau thì ngày mai em còn mặc áo cưới kiểu gì?”.
Người tóc màu xanh đi trước nghe vậy lập tức cười lạnh châm chọc: "Nha, ngày mai kết hôn còn lang thang. chạy khắp nơi thế này, không biết người nào xui xẻo như. vậy cưới phải người như cô đây?"
Mạnh Nghênh hét lớn: "Trình Vũ Ngũ!" Trình Vũ Ngũ bị gọi tên, sắc mặt rất tệ, anh ta đi tới phía trước và đẩy tóc màu xanh ra sau, mắng: "Cậu cũng thật là không biết xấu hổ còn đánh nhau với phụ nữ. Cút trở về cho tôi!"
Anh ta là người đứng đầu của là đám con ông cháu cha đời thứ hai này, chỉ cần anh ta lên tiếng, những người đó dù trong lòng khó chịu nhưng cũng chỉ có thể nhãn nhịn, thu lại tư thế chiến đấu, quay trở lại.
Chung Lê liếc nhìn đám người đó, chỉ vào người tóc. màu xanh mà nói: "Cậu. Xin lỗi."
Tóc màu xanh lại muốn nhảy dựng lên: "Tôi tại sao phải xin lỗi."