Chung Lê nghe thấy vậy lập tức bật cười, cong mắt ngọt ngào nói với anh ta: "Em thích anh."
Lỗ tai Địch Diệu đỏ lên: "Đừng, đừng, đừng, cô nên thích lão Phó đi."
Chung Lê thành công đem con đường đang chiến thắng rộng mở của Hứa Dịch Châu chém đứt, để lại quân bài cuối cùng trong tay anh ta.
Cô đã chơi gần như tất cả các quân bài còn lại của mình, cuối cùng chỉ còn lại quân 4 và quân 9.
Thời điểm tới rồi..
Nếu lá bài của Hứa Dịch Châu cao hơn 9, thì dù chơi thế nào, cô cũng sẽ thua.
Cô nghiêng đầu mở to mắt, quang minh chính đại nhìn quân bài trong tay Hứa Dịch Châu, Hứa Dịch Châu bị cô chặn hai lần, sao có thể không rút kinh nghiệm? Anh nắm chặt quân bài trong tay, không lộ ra một góc nào để cô nhìn thấy.
Chung Lê khinh thường: "Chậc." Hứa Dịch Châu giễu cợt xì một tiếng. Chung Lê quay đầu và gọi: "Chồng…"
Hứa Dịch Châu trào phúng: " Đánh bài còn muốn tìm chồng mình giúp, cô bao nhiêu tuổi?"
Đôi mắt đẹp của Chung Lê liếc: "Sao, anh ghen tị với việc tôi có chồng?”
Cô thừa dịp lúc Hứa Dịch Châu vẻ mặt như ăn phải rưồi, quay sang và hỏi Phó Văn Thâm: "Chồng, quân bài của anh ấy là gì?"
Phó Văn Thâm cụp mắt xuống, Chung Lê nghiêng nửa người qua, dựa vào người anh.
Nước da của cô vốn trắng nõn, xanh nhạt khiến cô trông cực kỳ dịu dàng, trước khi ra ngoài còn xịt nước hoa lên đuôi tóc, hương hoa hồng có chút hương trái cây tươi mát, bao phủ lấy cô như một làn sương mềm mại.
Hứa Dịch Châu vẫn có niềm tin vào nhân phẩm của người anh em tốt của mình. Nhà họ Phó coi trọng các quy củ, từ nhỏ Phó Văn Thâm đã sống theo những tiêu chuẩn khắt khe, anh có những quy tắc rất nghiêm ngặt đối với mọi thứ, và anh sẽ không vì phụ nữ mà phá vỡ quy tắc của trò chơi và ra những việc nhàm chán như vậy.
Chung Lệ làm nũng: "Chồng, chồng ~”
Hứa Dịch Châu đối với âm thanh nũng nịu gọi chồng này khit mũi coi thường, dựa trên sự hiểu biết trong nhiều năm nay của anh ta về Phó Văn Thâm, anh không phải là một loại người như vậy.
Ngay sau đó, anh nghe thấy Phó Văn Thâm giọng điệu bình tĩnh nói: "2."
Hứa Dịch Châu: "…"
Bài này anh ta thực sự không thể chơi được. Có phải trong phòng này anh ta là người duy nhất có một cái đầu tỉnh táo không?
Chung Lê thực sự biết cách chơi và hoàn toàn hiểu các quy tắc bài poker, nhưng cô là chỉ cố tình chọc tức Hứa Dịch Châu.
Người này xem thường cô, sau lưng nói xấu cô, châm ngòi ly gián quan hệ vợ chồng của cô, thậm chí theo phe của tiểu yêu tinh, nếu để anh ta tốt vậy thì chẳng phải sẽ có lỗi với mình sao.
Nhưng Chung Lê không ngờ rằng lần này người chồng cặn bã lại phối hợp như vậy.
Cô vui vẻ đứng dậy khỏi người Phó Văn Thâm, và một lần nữa hỏi Địch Diệu: "Anh có quân bài số 9 không?”
Hứa Dịch Châu”…
Hứa Dịch Châu cười khẩy: "Có vodka, cô có muốn không?”
Địch Diệu ngược lại rất bình tĩnh tiếp nhận phương pháp quái dị chơi bài poker này, phối hợp nói: “Được, cô có muốn mượn không?”
Chung Lê lắc đầu: "Tôi muốn cùng anh đổi quân bài với nhau."
Cô đổi số 4 của mình lấy số 9 từ Địch Diệu, kết hơp với số 9 của mình thành một đôi 9. Cô dang đưa bàn tay trắng nõn của mình ra và nói: "Tôi thắng."
Sắc mặt Hứa Dịch Châu lạnh lùng ném ra hai quân bài trong tay.
"Không đánh nữa."
Anh ta còn chơi bài với Chung Lê nữa thì anh ta nhất định là kẻ bị bệnh tâm thần.
Chung Lê lại đẩy Phó Văn Thâm, nhỏ giọng châm ngòi ly gián: "Chồng, anh ta không chơi với em, có phải là anh ta coi thường em không?"
Hứa Dịch Châu cảm thấy mình cần nơi để hít thở.