Hứa Dịch Châu quay đầu nhìn cánh tay bị túm lấy của mình, thấp giọng nói: “Sẽ không.”
Mạnh Nghênh lúc này mới phát hiện ra mình túm sai người, ngượng ngùng vội vã buông anh ta ra, đổi sang †úm lấy Trình Vũ Ngũ bên phải. Ánh mắt Hứa Dịch Châu cũng theo đó mà liếc qua.
Địch Diệu mấy ngày nay thức thâu đêm thay đổi mã code, vành mắt đen thui gãi gãi quả đầu ổ gà của mình: “Lão Phó không phải loại người đó.”
Chung Lê không hề hay biết những lo lắng sau lưng mình, quệt xong liền thuận tay đặt đầu ngón tay lên bên môi, liếm sạch vệt bơ còn sót lại.
Ánh mắt Phó Văn Thâm lặng lẽ sâu thẳm lướt qua ngón tay cô, rơi lên môi cô.
Lúc Chung Lê bưng bánh kem xoay người định đi, liền bị anh túm lấy cổ tay.
Anh nhấc tay, ngón tay cái ấn lên trên, trượt nhẹ trên bờ môi mềm mại của cô, lau đi chút vệt trắng không mấy rõ ràng.
Lúc Chung Lê nhìn anh, anh dùng giọng điệu bình tĩnh giải thích: “Chưa liếm sạch.”
Bầu không khí trong phòng khách đột nhiên nương theo chút mập mờ này mà ấm lên, ánh mắt của đám người bắt đầu đảo loạn khắp chốn.
Cũng không biết tên ngu nào lại thốt lên một câu: “Có phải chúng ta hơi vướng víu không?"
Ánh mắt Phó Văn Thâm bắn tới, bọn họ liền nhanh chóng tản ra.
Chút lạnh lẽo cứng ngắc ban đầu dần tan đi, bầu không khí lại lần nữa ấm lại.
Đám người sôi nổi tụ tập tại phòng khách.
Phó Văn Thâm vẫn trầm ổn và lạnh lùng cao ngạo như cũ, anh thanh lãnh ngồi đó, Chung Lê nói chuyện với anh, anh sẽ lời ít ý nhiều đáp lại vài câu.
Đây là lần đầu tiên mọi người tổ chức sinh nhật cho anh, dường như từ khi có Chung Lê, rất nhiều chuyện anh sẽ không bao giờ làm trước đây đều lần lượt phá lệ.
Món ăn đặt ở khách sạn giao tới, đám người Trình Vũ Ngũ cùng với nữ chủ nhân Chung Lê quây quần đến phòng ăn.
Phòng khách chỉ còn sót lại vài người, Tống Thanh Mạn nhìn về phía bên kia một cái, đột nhiên nói với Phó Văn Thâm: “Anh Thâm, nghe nói anh một lòng si mê, ôm mối tình thắm thiết sâu đậm với em hả?”
'Tay cầm rượu của Hứa Dịch Châu khựng lại, kinh ngạc nhìn qua.
Phó Văn Thâm nhấc mí mắt lên, ánh mắt và giọng nói đều lạnh giá, không cho cô ta chút mặt mũi nào: “Em chưa tỉnh ngủ thì về nhà ngủ nhiều thêm chút đi.”
Tống Thanh Mạn vốn đang vui vẻ, thoáng nhìn liền thấy Chung Lê đang đứng trong phòng ăn ném ánh mắt sang đây, ngay lập tức thu hồi ý cười, bày ra một ánh mắt thâm tình nhìn Phó Văn Thâm.
Phó Văn Thâm ngồi ở đối diện, lạnh lùng nhìn cô ta hai giây, cảnh cáo gọi thẳng tên cô ta: “Tống Thanh Mạn.”
Tống Thanh Mạn như chịu không nổi thanh âm lạnh như băng này, thuận thế đứng dậy, ủ ê rời đi.
Lông mày Hứa Dịch Châu đã cấp tốc xoăn thành cái nút, quay đầu chất vấn Phó Văn Thâm: “Cậu làm gì Mạn Mạn rồi?”
Phó Văn Thâm lạnh nhạt nói: “Không bằng cậu đi hỏi em ấy đi.”
Chung Lê thời thời khắc khắc luôn chú ý đến động thái của Phó Văn Thâm và tiểu yêu tinh, lúc nhìn thấy 'Tống Thanh Mạn rời khỏi phòng khách, cô nghiêng đầu lặng lẽ nói với Mạnh Nghênh: “Bọn họ đã nói gì rồi, sao nhìn cô ta có vẻ thương tâm vậy?”
Vẻ mặt Mạnh Nghênh cũng rất chỉ là một lời khó nói hết, cô ấy không ngờ Tống Thanh Mạn vậy mà lại thật sự diễn tiếp.
“Có thể là……tình cảm rạn nứt chăng.”
Mọi người di dời đến phòng ăn, dì Ngô đã rót xong rượu đỏ cho bọn họ. Trên bàn ăn có mấy chúa hề như Mạnh Nghênh và Trình Vũ Ngũ liền khiến bầu không khí căn bản không hề nhàm chán.
Chung Lê ngồi bên cạnh Phó Văn Thâm, chốc chốc lại làm nũng với anh, mi n như thế đều vô tình hữu ý liếc nhìn chếch về phía đối diện, đều sẽ nhìn thấy vẻ mặt chán nản ủ ê của Tống Thanh Mạn.