Chuyện của Lương Chỉ và cô bạn váy xanh của cô ta không ảnh hưởng gì đến tâm trạng của Chung Lê, cô thích phản ứng tối nay của Phó Văn Thâm, bênh vực không do dự, không cần biết lý do vẫn luôn khiến người †a cảm động nhất.
Cô là vợ anh, nếu một người đàn ông ngay cả vợ mình mà cũng không bảo vệ được thì dù anh ta có tài giỏi đến đâu, sự nghiệp có thành công đến đâu, hình ảnh của anh ta sẽ rất xấu.
Xe chạy được nửa đường, cô bỗng kêu lên: "Chú Trương, dừng xe, cháu muốn mua ít đồ."
Lão Trương từ từ dừng xe ở ven đường, Chung Lê xuống xe liền bị gió lạnh đập vào người.
Áo khoác của Phó Văn Thâm cũng không chịu được cái lạnh dưới 0 độ, cô rụt hai tay lại, kéo kín cổ áo chạy vội vào một cửa hàng tên là "Không gian kỳ lạ của gấu chó.
Nhân viên cửa hàng đang kiểm kê sau giờ làm, nghe thấy tiếng chuông gió vang lên ở cửa, lập tức nói: "Xin lỗi quý khách, cửa hàng chúng tôi đóng cửa rồi ạ."
"Tôi chỉ xin đúng năm phút thôi." Chung Lê mặc áo vest rộng thùng thình, đôi tay nhỏ xinh đẹp từ trong tay áo quơ quơ.
Nhân viên cửa hàng là một cô cái trẻ tuổi, đột nhiên nhìn thấy gái xinh loá mắt thì sửng sốt.
Chuông gió lại một lần nữa vang lên, cửa tiệm lại bị đẩy ra, một người đàn ông cao ráo đẹp trai đi vào, cầm áo khoác ngoài màu đen, anh đi đến phía sau cô gái xinh đẹp vừa nãy, khoác áo lên vai cô.
Mỹ nữ quay đầu phàn nàn với anh: "Áo của anh thật nặng."
Nói là phàn nàn nhưng thực ra lại giống làm nũng hơn, âm cuối vừa tự nhiên vừa thân mật.
Hiếm khi gặp được mĩ nam, mĩ nữ như vậy ngoài đời, cứ như nam nữ chính bước ra từ phim thần tượng, nhất cử nhất động của họ đều khiến người ta không thể rời mắt.
Nhân viên cửa hàng ngẩn người vài giây, Chung Lê mỉm cười với cô ấy, giọng nói êm tai: "Cám ơn bạn đã thông cảm."
Nhân viên cửa hàng thậm chí còn hơi khẩn trương, mỉm cười với cô: "Không cần, không cần cảm ơn."
Cửa hàng đồ lưu niệm là thiên đường của phái nữ, có rất nhiều đồ vật đáng yêu và kì lạ, Chung Lê mặc áo khoác của Phó Văn Thâm dạo trong cửa hàng một vòng, còn anh thì đứng ở cửa, ánh mắt dịu dàng nhìn cô.
Chung Lê rất nhanh đã chọn xong mục tiêu, khi đến quầy tính tiền, cô chợt nhớ ra mình không mang túi, đừng nói đến thẻ, ngay cả điện thoại cô cũng không mang.
Cô quay đầu gọi Phó Văn Thâm: "Chồng, giúp em tính tiền đi."
Phó Văn Thâm đi tới thay cô trả tiền, rồi hai người ra cửa lên xe, Chung Lê mới đưa đồ vừa mua cho anh.
Đó là một cặp lê bằng gốm đang ôm chặt lấy nhau.
"Tặng anh mặc dù là tiền của anh, nhưng là quà Giáng Sinhem tặng cho anh. Ý nghĩa của hai quả lê này chính là mãi không chia ly, tượng trưng cho chúng mình, mãi không chia ly."
Phó Văn Thâm hỏi: "Mãi không chia ly?" "Anh nhìn xem, trong này có nam châm, chỉ cần tới gần sẽ bị hút nhau, nếu cố tách ra sẽ phải chịu một lực cản lớn, anh có nhẫn tâm làm vậy không?"
Chung Lê tách hai quả lê ra rồi lại khép lại cho anh xem, đưa cho anh: "Không được tức giận nữa nhé."
Phó Văn Thâm nhìn cô một cái, nhận lấy món đồ chưa đến một trăm tệ.
Anh nghĩ mình thật là dễ dỗ. Sau khi dỗ chồng xong, Chung Lê lại bắt đầu làm nũng, cô nhấc tay vịn giữa hai ghế lên, đầu dựa vào vai Phó Văn Thâm.
Chiếc xe hơi phát bản nhạc yêu thích của cô, một bản tình ca nhẹ nhàng và thư giãn, cô ghé vào Phó Văn Thâm, trong miệng ngân nga giai điệu.
Có lẽ bị chính giọng hát dễ nghe của mình thuyết phục, côdừng lại hỏi Phó Văn Thâm: "Ông xã à, em hát có hay không?"
"Hay." Phó Văn Thâm nói.
Nếu chỉ ngân nga giai điệu mà đến ca từ cũng không thuộc cũng tính là "Hát".