Trái tim cô như bị bỏ vào lò sấy, sấy đến mức vừa mềm vừa nóng, khiến tảng băng trong lòng Mạnh Nghênh như muốn tan chảy.
Nhưng đó là một cái gút thắt.
Hứa Dịch Châu nắm lấy cổ tay cô: “Mạnh Nghênh, sao em luôn cự tuyệt tôi?”
Lớp băng bên ngoài gút thắt được tan chảy, Mạnh Nghênh đã thổ lộ: "Bởi vì trước đây anh từng nói thích tôi, sau đó quay lưng là quen với La Uyển Oánh."
Hứa Dịch Châu cảm thấy lời nói của cô không đầu không đuôi, còn cho rằng cô ghen tị với La Uyển Oánh, vì vậy anh buồn cười giải thích: “Tôi chưa từng hẹn hò cô ấy, chỉ là khi còn đi học…”
Câu nói dừng lại giữa chừng.
Nụ cười trên mặt dần tắt ngấm, cuối cùng thay vào đó là một biểu cảm khó đoán, anh cau mày.
"Trước đây tôi từng nói thích em sao? Khi nào?”
Mạnh Nghênh không trả lời.
Hứa Dịch Châu là một người rất thông minh, một số manh mối tưởng chừng như không liên quan lại được. chắp nối với nhau để tạo thành một đáp án.
Sữa và Bao Chứng nghịch ngợm đi quanh chân họ, hai con Labrador được nuôi dưỡng mập mạp khỏe mạnh, một con có bộ lông màu trắng sữa, một con màu đen tuyền, trên trán có một đốm trắng hình lưỡi liêm.
Rất giống những đứa con của Đa Đa. Nói cách khác là con của Đa Đa.
Hứa Dịch Châu từ từ siết chặt tay lại, ánh mắt dân ầm lại, đôi chân mày nhíu chặt: 'Mạnh Nghênh, nói tối đi"
"Anh nói anh thích tôi, muốn gặp tôi, nhưng tôi tới gặp anh thì anh không nhận ra tôi. Tôi chẳng hề giống La Uyển Oánh chút nào cả, sao anh có thể nhận nhầm người chứ?"
Trong lòng Hứa Dịch Châu có thứ gì đó sụp đổ, trên mặt không còn chút biểu cảm nào.
Có duy nhất hai người mà anh nói thích, một lần là Mạnh Nghênh, một lần là cô gái Nhát Gan vào thời cấp. ba.
Cô nói anh đã nhận nhầm cô và La Uyển Oánh.
Một lúc sau, Hứa Diệc Châu mới thốt nên lời, nhưng dây thanh quản căng thẳng đến mức cứng đờ: "Em là…
Nhát gan sao?"
Mạnh Nghênh không trả lời, và cũng không cần trả lời.
"Anh hỏi tôi vì sao tránh né anh, cự tuyệt anh, bởi vì tôi cũng đã từng thích anh, sau đó trơ mắt ra nhìn anh yêu người khác, nhìn anh yêu thương chăm sóc cô ấy, tặng sợi dây chuyền mà tôi chọn cho cô ấy."
Hứa Dịch Châu từng rơi vào trạng thái trì trệ để cố gắng hiểu và sắp xếp lại những thông tin trong một thời gian dài.
Anh nhớ lại sự phô trương và rầm rộ khi anh vừa gặp La Uyển Oánh, nhớ lại việc Mạnh Nghênh lại tránh mặt anh từ bao giờ, và nhớ lại ngày hôm đó, anh nhờ cô giúp chọn mua dây chuyền.
Thì ra lúc đó cô đã biết.
Cô gái Nhát Gan của anh đã tự tay chọn cho mình sợi dây chuyền, cuối cùng lại nhìn anh tặng nó cho người khác.
Trong lòng anh có một giọng nói: Chả trách là không tìm thấy hình bóng của Nhát gan từ trên người La Uyển Oánh ..
Một giọng nói cất lên: Hứa Dịch Châu, rốt cuộc mày. đã làm gì vậy?
Cổ họng cuộn lên, giọng nói của Hứa Dịch Châu đột nhiên có chút khô khốc, anh muốn giải thích nói: 'Mạnh Nghênh, tôi. .. "
“Anh nhầm cô ấy với tôi, tôi biết, không cần giải thích.” Mạnh Nghênh rút tay lại.
Hứa Dịch Châu cảm thấy lòng bàn tay trống rỗng, gió lạnh tràn vào.
"Thật ra anh không làm gì sai, anh cũng không cố ý, tôi hiểu cho anh, nhưng đó cũng là mối tình đầu của tôi, lúc đó tôi thực sự rất đau lòng, còn bị La Uyển Oánh đổ oan lấy trộm sợi dây chuyền của cô ấy, tôi thật sự rất xấu hổ, cho nên tôi không có cách nào để tha thứ cho anh, hi vọng anh cũng hiểu.”
“Tôi không biết… tại sao không nói cho tôi biết?” Hứa Dịch Châu có thể giải quyết mọi việc một cách dễ dàng, chưa bao giờ lại thấy bất lực như lúc này.
"Gần đây tôi mới biết, tôi vẫn luôn cho rằng hai ngươi đã yêu nhau rồi, cần gì phải tự chuốc lấy nhục nhã.
Mạnh Nghênh như lấy được tảng băng đóng chặt trong lòng bao nhiêu năm trả lại cho anh, cô bỗng cảm thấy nhẹ nhõm rất nhiều.
"Có rất nhiều phụ nữ thích anh, xinh đẹp và thú vị hơn tôi, dịu dàng và ân cần hơn tôi, anh nên chọn người khác để thích đi."
Nói xong, cô dắt Sữa và Bao Chứng rời đi, rẽ vào. một lối nhỏ trong công viên để về nhà.
Mạnh Nghênh đã chặn tất cả phương thức liên lạc của Hứa Dịch Châu, tỏ rõ thái độ của mình.
Đã mấy ngày Hứa Dịch Châu không xuất hiện nữa, anh cũng không dùng những chiêu trò quái đản kia để theo đuổi cô nữa.
Mạnh Nghênh được yên thân, trong lúc làm việc có thời gian rảnh cô theo quán tính mở Wechat ra, trên danh sách không nhìn thấy ảnh đại diện quen thuộc đó thì mới nhớ ra mình đã chặn người đó.
Cô thầm hừ một tiếng: Bỏ cuộc khá nhanh đấy.