Vào ngày gặp mặt, Phó Văn Thâm đã đích thân đưa Chung Lê đến điểm hẹn.
Chung Lê đang định mở cửa xuống xe, Phó Văn Thâm lướt nhìn qua ngón tay cô: "Nhẫn đâu?”
Chung Lê phải tập múa hằng ngày, việc đeo chiếc nhãn kim cương lớn mười carat đương nhiên rất bất tiện, nên cô thường tháo chiếc nhẫn kim cương ra và đôi khi quên đeo lại.
"Đang ở trong túi."
Cô lấy chiếc nhẫn từ trong túi ra, Phó Văn Thâm giúp. cô đeo lại, đẩy sát vào trong: "Đeo cẩn thận."
Chung Lê không nhịn được cười, chồm người qua hôn lên má anh và nói: "Ghen quá."
Hôm nay cô có trang điểm, sau khi hôn anh thì cô nhanh chóng bước ra khỏi xe, để lại một dấu môi đỏ trên mặt Phó Văn Thâm.
Chú Trương hăng giọng giả vờ như không nhìn thấy.
Phó Văn Thâm nhìn bóng dáng cô bước vào nhà hàng, rồi lấy khăn tay ra bình thản lau vết son trên mặt.
Đạo diễn và biên kịch của bộ phim này đều là những tiền bối có tiếng trong giới, độ nổi tiếng của họ có thể sánh với những ngôi sao hạng nhất, hơn nữa còn có Phương Dịch Quân với hàng chục triệu người hâm mộ, nên nhà hàng được yêu cầu sự riêng tư rất cao.
Chung Lê gặp được họ, bàn bạc về kịch bản và một số ý tưởng, rồi nhanh chóng đồng ý làm cố vấn vũ đạo cho bộ phim, mức lương có thể thương lượng và cô chỉ đưa ra một điều kiện.
"Tôi có một người bạn tốt nghiệp khoa Đạo diễn của Đại học Nam California, rất có tài năng, tôi muốn giới thiệu cô ấy với đạo diễn Dương.
Chung Lê đã cho đạo diễn Dương xem đoạn quảng cáo và phim ngắn do Tống Thanh Mạn thực hiện, đạo. diễn Dương đánh giá rất cao và sắp xếp để trợ lý liên lạc với Tống Thanh Mạn, và mời cô ta đến tham dự buổi phỏng vấn làm trợ lý đạo diễn.
Sau khi bàn xong việc chính, bầu không khí trở nên thoải mái hơn và mọi người bắt đầu trò chuyện.
Chị Ngưu là nhà sản xuất có tính cách nhanh lẹ và cởi mở, khi cô ta gặp Chung Lê cũng là người có tính cách cởi mở thì đã nhanh chóng trò chuyện với nhau.
Những người trong giới này đều khá quan tâm đến dư luận trực tuyến hơn các ngành khác, lần trước Chung Lê gọi tên La Uyển Oánh ra xin lỗi trên Weibo, chuyện rút thăm trao thưởng đã trải qua khá lâu, nhưng vào thời điểm đó có rất nhiều người biết đến.
Chị Ngưu có trí nhớ tốt, cô ta vẫn nhớ những cái tên đã nổi lên trong thời gian ngắn ngủi đó, cô ta đã nhận ra Chung Lê bằng ánh mắt sắc bén, khi họ nói về sự việc đó, mọi người đều bất ngờ:
"Ồ, thì ra đó là cô sao."
"Chuyện rút thăm trao thưởng của cô lần trước thật sự đã gây xôn xao, tôi làm nghề này nhiều năm như vậy, chưa từng thấy ai hào sảng như cô cả."
Người quản lý của Phương Dịch Quân cũng có mặt, thái độ anh ta lập tức trở nên khách sáo: "Cô có quan hệ gì với nhà họ Phó không? Lúc đó Quân Đô và Quân Hoa đã đứng ra ủng hộ cô đầu tiên."
Với tư cách là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Phó, Chung Lê dè dặt gật đầu: "Cũng có chút quan hệ."
Trong giới này mối quan hệ rất quan trọng, mắt người quản lý sáng lên, anh ta cầm ly rượu đi đến và nói: “Vậy thì tốt. Hợp đồng của người đại diện Quân Độ sắp hết hạn, gần đây chúng tôi đang tích cực liên hệ với họ, hy vọng Dịch Quân sẽ giành được hợp đồng làm người đại diện, cô là bạn học cũ của Dịch Quân, vậy là người một nhà, cô có thể giúp chúng tôi liên hệ không?"
Chung Lê nói: "Tôi không quan tập đến việc ở công ty, nhưng nếu có cơ hội, tôi có thể giới thiệu cho cậu ấy."
Vẻ mặt của Phương Dịch Quân có chút thay đổi, anh ta nghĩ đến người đàn ông mà mình gặp ở vịnh Thiên Phụ lần trước, họ Phó và có mối quan hệ với cô…
Người đại diện khầu khều anh ta, ngụ ý rằng anh ta nên nhanh chóng ôn lại mối quan hệ bạn học cũ với cô tiểu thư họ Chung này, đừng lãng phí những mối quan hệ tốt.
Phương Dịch Quân sờ cằm và hỏi Chung Lê: "Chồng sắp cưới của cậu có phải là của nhà họ Phó đó không?"
Chung Lê: "Đúng vậy."
Đúng là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Theo như thái độ của Phó Văn Thâm đối với anh ta ngày hôm đó, đừng nói là nể tình bạn bè, không chơi xấu sau lưng anh ta thì cũng đã tốt lắm rồi.
Phương Dịch Quân đã đoán trước được kết quả, vỗ vai người quản lý của mình: "Xin chia buồn."
Người quản lý tỏ vẻ khó hiểu: “Chia buồn gì vậy?”