Chung Lê không nghỉ ngờ gì về chuyện này, cô Đỗ này đối rất với cô tốt, và thực sự có vẻ rất quen thuộc với cô.
Cô Đỗ là phó trưởng đoàn múa Thanh Vân, gần đây bà ấy định muốn nghỉ hưu vì thân thể không được thoải mái, chỉ là tình cờ rảnh rỗi, nghe Tân Nghiên nói về Chung Lê, bà ấy ngay lập tức đồng ý mà không nói một lời.
Giữa lúc Chung Lê đi vệ sinh, hai người bắt đầu nói chuyện, cô Đỗ tiếc nuối nói: "Thật tiếc tiểu lê không vào được đoàn múa. Con bé là một vũ công bẩm sinh và tư chất còn tốt hơn so với những người khác. Nếu khi đó con bé tham gia đoàn múa, thành tích hiện tại so với Trương An Huy cao hơn nhiều.
“Chuyện đã xảy ra cũng không cần hối tiếc.” Tân Nghiên nói: “Con bé sẽ không vì chuyện đó mà buồn đâu.”
"Cái chị tiếc nuối chính là tài năng của con bé, từ nhỏ đã có mơ ước vào đoàn múa Thanh Vân giống như em, sau đó có rất nhiều đoàn múa đưa ra điều kiện tốt, nhưng con bé cũng không chịu đi, thật sự là bị chậm trễ.
Nhìn thấy thân ảnh Chung Lệ đi tới cách đó không xa, Tần Nghiên nói: "Lần này bị thương có thể để cho con bé khôi phục sự yêu thích với khiêu vũ, cũng coi như là có thu hoạch, hiện tại chân bị thương cũng đang dần khôi phục, chỉ sợ sẽ ngoài ý muốn lại bị thương thôi, làm phiền chị hãy chăm sóc cho con bé nhiều hơn, nhắc nhở con bé nhiều một chút."
Cô Đỗ khó hiểu nói: "Năng lực chuyên môn của em so với chị còn tốt hơn, sao em không tự mình dạy con bé? từ nhỏ chính em là người dạy, nhất định so với chị hiểu rõ nàng."
Nghĩ đến câu nói "không có gì đặc biệt" vừa rồi của Chung Lệ, Tân Nghiên đau đầu, tức giận nói: "Trong mắt con bé, em cũng chỉ là một phụ nữ trung niên bình thường."
Sau khi hẹn cô Đỗ đến dạy, Chung Lê đi mua một số quần áo tập thể dục sau đó quay trở lại Vịnh Thiên Phụ.
Khi vào cửa, cô cao giọng nói: "Dì Ngô, cháu đã về." “Sao con về sớm vậy?” Giọng dì Ngô có chút bối rối.
"Cô Đỗ và mẹ cháu đều bận, không muốn ăn trưa với cháu, cháu đột nhiên nhớ dì nên quay về." Chung Lệ làm nũng, "Dì Ngô, dì nấu cho cháu món đậu đỏ nhé, bữa trưa cháu còn muốn ăn cháo, bánh gạo?”
Dì Ngô lo lắng nhìn Nghiêm Đường, bà ấy còn nghĩ Chung Lê sau bữa trưa mới quay lại, Tân Nghiên cũng sẽ không thể đợi mà ở lại lâu như vậy, và hai người họ sẽ không gặp nhau.
Như vậy còn tốt chút, không nghĩ tới…
Chung Lê không nghe thấy câu trả lời của bà ấy, thay giày, mang theo một đống túi và bước vào, lúc mày mới kỳ lạ nhận ra trong phòng khách có người đang ngồi.
Bà ấy có vẻ trạc tuổi Tân Nghiên, khí chất cao quý, dung mạo đoan trang xinh đẹp, nhưng lông mày hơi níu lại, vẻ mặt nghiêm nghị, nhìn qua rất khó đến gần.
Có thể nói, loại khí chất kinh người này khá giống với Phó Văn Thâm.
Nghiêm Đường bị Tây Tây "tấn công" vẫn giữ nguyên tư thế ngồi ban đầu không dám cử động, Tây Tây năm trên đùi bà ta 20 phút, nghe tiếng Chung Lê về, mới đứng dậy chào cô.
Chung Lê ghé sát tai dì Ngô và thì thầm: "Đây là mẹ chồng của con phải không?"
Dì Ngô do dự nói: "Đúng vậy…" Quả nhiên.
Hóa ra đây là mẹ chồng đã dạy cô bằng mọi cách có thể.
Chung Lê ngay lập tức đặt chiếc túi xuống và nở một nụ cười ngọt ngào.
Nghiêm Đường nhìn cô bằng ánh mắt dò xét.
Bà ta đối với tác phong làm việc của Chung Lê không thích lắm, nhìn con gái của người khác, là những đứa trẻ ngoan, biết nghe lời, khó tránh khỏi việc nhìn cô sẽ sinh ra chút phản cảm trước cô gái được nuông chiều sinh hư này.
Bà ta không biết Chung Lê đã dùng cách gì để bỏ bùa mê con trai mình, sau khi bị cô từ hôn, anh còn đưa cô về nhà chăm sóc mà không nói với bà ta.
Bọn họ đều là những người cần thể diện, hai nhà lại có quan hệ tốt, chuyện nhỏ nhặt như vậy cũng không đáng để trở mặt, thân là trưởng bối, bà ta đương nhiên phải có lòng dạ của trưởng bối, Nghiêm Đường không muốn nói nặng lời với cô. Dự định để cô tự nhận ra rồi rời đi.