điểm ban đầu của nơi này là bảo tàng Vân Nghi, sau khi bảo tàng cũ được di dời, mảnh đất này đã được chuyển quyền sở hữu vào tay của nhà họ Trình, nó được đứa cháu trai nhỏ được sủng ái nhất sử dụng để mở một câu lạc bộ, và dùng một số tiền lớn để thuê một nhà thiết kế lớn người nước ngoài, cải tạo mất hơn hai năm. Nó mới mở được một thời gian, có nhiều bạn bè được mời tham gia, bao gồm cả Hứa Dịch Châu.
So với “thần Long thấy đầu mà không thấy đuôi” Phó Văn Thâm, người luôn hiếm khi xuất hiện trong các loại xã giao như thế này thì Hứa Dịch Châu lại là người luôn có mối quan hệ thân thiết và kết giao với rất nhiều người. Khi ai đó nói đến nhị cậu chủ của nhà họ Hứa thì hầu như mọi người ai cũng đều biết đến anh ta.
Khách ngồi xe lăn đến câu lạc bộ không nhiều, mà người ngồi xe lăn màu hồng lại càng hiếm.
Chính vì vậy trên đường đi Chung Lê nhận được rất nhiều sự chú ý, có hai người phụ nữ ăn mặc lộng lẫy dường như nhận ra Phó Văn Thâm, họ đứng che miệng bên cạnh, mở to mắt nhìn hai người họ suốt quãng đường.
Tiến vào phòng khách, bên trong vô cùng náo nhiệt, những người ngồi quanh sô pha vừa uống vừa cười, thấy có người vào thì cùng nhau đưa mắt nhìn ra ngoài cửa.
Nhìn thấy Phó Văn Thâm, một số người đàn ông trẻ lập tức đứng dậy, vẻ mặt khá kính cẩn lại gần.
Có người nào đó gọi trước: “Anh Văn Thâm.” Những người khác thấy vậy giống như máy lặp lại mà chào hỏi theo.
Người đàn ông tóc ngắn ngồi ở giữa quay đầu lại, bên tai phải đeo khuyên tai, cười nói: "Hôm nay cậu đến chậm quá, ở nhà chuẩn bị…
Đang nói, ánh mắt của anh ta nhìn về phía xe lăn, nhìn rõ người ngồi ở trên, âm thanh trêu chọc lập tức cứng đờ, nụ cười cũng biến mất.
Sau đó, Toàn bộ phòng khách cũng yên tĩnh theo.
Chung Lê liếc nhìn xung quanh, có sáu hoặc bảy. người, nhưng mỗi gương mặt cô cũng đều không có ấn tượng.
Vài ánh mắt đồng loạt nhìn chằm chằm vào cô, vẻ mặt đều hiện rõ điều suy nghĩ, bầu không khí cũng trở
nên kỳ lạ không thể giải thích được.
Tình huống này so với những gì Chung Lê dự liệu cũng không khác lắm.
Những người anh em này quả thực đối với cô không thân thiện cho lắm.
Chung Lê nghiêng đầu nhìn xung quanh, cong môi cười dịu dàng và ấm áp: "Mọi người có khỏe không?”
Không có ai trả lời.
Sự xuất hiện của cô đối với tất cả mọi người đều là ngoài dự đoán, bầu không khí dường như đông cứng lại, vẻ mặt của mọi người ít nhiều đều có vẻ có suy nghĩ riêng, nhưng đơn giản đều chung một câu hỏi là: “Tại sao cô lại ở đây?”
Trong sự đình trệ vi diệu này, Phó Văn Thâm lại trông rất bình tĩnh, tự nhiên và cũng không có ý định giải thích gì cả.
Chung Lê vịn tay anh đứng dậy, người phục vụ mặc áo sơ mi bước tới đẩy xe lăn của cô đi. Chung Lê cởi chiếc áo gió ra và vô cùng tự nhiên đưa nó cho anh cầm.
Phó Văn Thâm giơ tay nhận lấy và đưa cho người phục vụ.
Chung Lê mặc một chiếc váy hai dây màu xanh nước biển trong áo khoác, váy được trang trí bằng những hạt pha lê, viền có nhiều tua rua, khi đi, sóng nhẹ lung linh, váy bồng bềnh như nước, tươi tắn lại xinh đẹp.
Dù chân trái hơi khập khiễng và phải đỡ cánh tay của Phó Văn Thâm nhưng Chung đại tiểu thư vẫn toát lên vẻ đẹp mỹ lệ, phong thái rạng ngời chói mắt.
Lúc cô bước đi thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người, bọn họ theo bản năng tự động lùi sang một bên để nhường chỗ ngồi ở vị trí giữa cho cô.
Chung Lê ngồi xuống, tùy ý hất tóc ra sau vai, ánh mắt không để lấu vết nhìn lướt qua những người này, chọn một người trông giống người tốt nhất và mỉm cười nhẹ nhàng hỏi anh ta: "Anh uống gì vậy? Có ngon không.