Rẽ phải vào một căn phòng ngập tràn ánh sáng, bàn trang điểm ở cạnh cửa sổ sáng bưng, các loại đồ trang điểm, nước hoa được bày ngay ngắn trong tủ kính, đi sâu vào trong có một phòng để đồ rất rộng rãi, quân áo nhiều đến hoa cả mắt, còn có cả tủ âm tường, tủ kính †rung tâm dùng để chứa phụ kiện.
Nói tóm lại, đây là một phòng ngủ công chúa sang trọng.
Chung Lê xoay một vòng, càng nhìn càng thấy quen mắt, sau khi bước ra thì hỏi Tân Nghiên: "Chủ nhân của phòng ngủ này là ai?"
Tần Nghiên còn tưởng rằng cô nhớ ra gì đó, nên có chút mong chờ hỏi: "Làm sao vậy?"
“Con nghỉ ngờ cô ấy là chị song sinh thất lạc của con, chúng con thích đồ giống hệt nhau.” Chung Lê hỏi:
“Mẹ, có thật là mẹ chỉ sinh mình con thôi sao?”
Tần Nghiên: "……… `
Khi Phó Văn Thâm rời công ty thì đã hơn chín giờ.
Có một sự lạnh giá hiu quạnh trong đêm đầu đông, một vầng trăng lưỡi liềm treo lơ lửng trên trời đêm xanh †hãm, và một vài ngôi sao rải rác không dễ thấy được trong thành phố rực rỡ.
Hứa Dịch Châu gọi điện thoại hẹn anh đi uống nước, ánh đèn nê-ông ngoài cửa sổ xe xẹt qua khuôn mặt nghiêm nghị của Phó Văn Thâm, lướt qua giọng nói lạnh lùng của anh: “Tôi không đi."
"Bây giờ cậu đang về nhà ư?” "Ừm"
Hứa Dịch Châu rất bực mình về người anh em tốt của mình, anh ta đã uống vài ly nên không nhịn được đã càm ràm mấy câu: “Hôm qua rủ cậu hôm nay đi đánh cầu, cậu nói phải cùng Chung Lê đến bệnh viện tái khám, bây giờ mới chín giờ, cậu lại vội vàng về nhà, từ khi cậu đưa cô ấy về, tôi chưa bao tìm thấy cậu nữa, đừng nói tôi nói cậu nhé, bây giờ mỗi ngày cậu đều chỉ xoay quanh Chung Lê đến mức quá đáng rồi đó."
Phó Văn Thâm hỏi ngược lại: "Cậu muốn tôi xoay quanh cậu sao?"
Hứa Dịch Châu thiếu chút nữa sặc rượu: ". không phải ý đó?"
"Không phải thì tốt." Phó Văn Thâm nói.
Hứa Dịch Châu lại cảm nhận được cảm giác bị Chung Lê bóp nghẹt đến mức không thể diễn tả thành lời, dứt khoát nói lời tạm biệt với Phó Văn Thâm, "Được, được, cậu về nhà đi:
Tài xế lái xe vào tầng hầm của Vịnh Thiên Phụ, và nhìn người ngồi phía sau từ gương chiếu hậu.
Phó Văn Thâm ngồi đó im lặng một lúc lâu, không cử động cũng không lên tiếng.
Tài xế tưởng rằng anh đã ngủ, quay đầu lại đang do dự có nên đánh thức anh hay không, lại phát hiện anh đang ngồi thẳng người, hai tay đặt trên đầu gối, hai mắt mở thao láo, đang trầm tư nhìn ra ngoài cửa sổ.
Người tài xế nhìn theo hướng nhìn của anh và thấy rằng đó là thang máy đặc biệt dành cho tầng trên cùng.
"Phó tổng?" người tài xế gọi.
Phó Văn Thâm thu hồi ánh mắt, mở cửa bước xuống xe.
Thang máy sáng như ban ngày, anh đứng giữa toa, trầm mặc không tiếng động, bóng anh phản chiếu rõ ràng trên cánh cửa kim loại.
Chung Lệ thích soi gương, buổi sáng khi đi thang máy này để rời khỏi nhà, cô nhìn bóng hai người trên cánh cửa kim loại và nói: "Cà vạt của anh không hợp với váy của em."
Bước vào cửa, trong phòng khách đèn đuốc sáng trưng, TV đã tắt, không thấy cái đầu luôn nhấp nhổm trên ghế sô pha, xung quanh yên tĩnh.
Phó Văn Thâm bước vào, bỗng nhiên nghe thấy một tiếng kêu đau đớn trong ngôi nhà yên tĩnh.
Một cái bóng trắng như tuyết từ trên ghế sô pha nhảy xuống đất, nhanh chóng mà không hoảng loạn chạy trốn vào phòng ngủ chính, Chung Lê cau mày ôm ngực ngồi dậy, đau lòng nói: “Tây Tây, con muốn đá mẹ đi sao?"