Cuối cùng cũng nói thẳng ra những "câu chuyện" kỳ lạ của cô , Mạnh Nghênh trong lòng tư vị không rõ, nhìn cô tươi cười rạng rỡ khi nói Phó Văn Thâm đã bí mật làm hỏng hệ thống sưởi dưới sàn nhà, và chống cằm lộ ra vẻ vui mừng và hạnh phúc.
"Bảo bối, thì ra cậu rất thích anh ta."
Mặc dù tin vào những lời của Phó Văn Thâm sẽ khiến nhiều điều trong đầu của cô trở nên phi logic, nhưng cô vẫn sẵn sàng tin chúng.
Đây không phải là thích, vậy thì cái gì mới là thích đây.
Mạnh Nghênh từng cảm thấy có thể Chung Lê không thực sự thích Phó Văn Thâm, cho nên lúc trước cô thà đắc tội nhà họ Phó cũng muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân đã được xác nhận.
Chung Lê coi Phó Văn Thâm như người đàn ông phụ lòng cô, cũng luôn cho rằng lúc đầu là do mình đã nói sai nên mỗi lần nhìn thấy Phó Văn Thâm, cô luôn cảm thấy có chút áy náy.
Bây giờ nghĩ lại, có lẽ sẽ có dấu vết lần theo. "Tất nhiên là tớ thích chồng mình." Giọng điệu của Chung Lê rất tự nhiên, "Tớ rất yêu chồng mình, nếu không, tại sao tớ lại tức giận khi anh ấy lừa dối tớ?"
“Vậy thì tốt.” Mạnh Nghênh cảm thấy lần mất trí nhớ này của cô thật ra rất tốt, “Cậu thích anh ta, anh ta cũng thầm thích cậu, vừa vặn.”
Chung Lê sửng sốt và vô thức lặp lại: "Anh ấy thầm thích tớ?"
Đây là lần đầu tiên từ này dưới hình thức này xuất hiện trong đầu cô, cô cảm thấy rất bất ngờ, sau khi suy nghĩ kỹ, cô thấy có thể Phó Văn Thâm thực sự đã thầm thích cô.
Mạnh Nghênh cầm lấy một quả táo, lớn tiếng gặm một cái, trịnh trọng nói: "Anh ta lén giấu ảnh chụp của cậu, không phải thầm thích cậu thì là cái gì!"
Thực sự một chút cũng không thể nhìn ra, Phó Văn 'Thâm người này cũng quá giỏi trong việc che giấu suy nghĩ của mình.
Chưa kể đến việc trước đó Mạnh Nghênh chưa bao giờ nhìn ra manh mối, ngay cả sau khi Chung Lê bị thương trong thời gian này, cô ấy cũng chỉ cảm thấy cách đối xử của Phó Văn Thâm với Chung Lê có chút khác biệt so với những người khác, cũng không dám nghĩ đến việc anh thầm thích Chung Lê.
Nhưng chính vì tính cách này của Phó Văn Thâm mà Mạnh Nghênh càng chắc chắn nếu không phải anh thật sự yêu thầm Chung Lê thì làm sao anh có thể âm thầm giấu ảnh của cô nhiều năm như vậy.
Chung Lê lăn qua lăn lại trên giường hai lần, không thể kiềm chế nụ cười đã lan ra cả khóe mắt và lông mày.
Sau khi lăn xong, mái tóc của cô rối bù, lại rầu rĩ hỏi: "Anh ấy có tình cảm với tớ, nhưng tại sao anh ấy vẫn đề phòng thủ thân như ngọc như vậy?"
Mạnh Nghênh gần như nghẹn ngào lại, giọng nói khàn khàn nghĩ ra một cái cớ cho Phó Văn Thâm: "Có lẽ anh ấy là … một người có tư tưởng truyền thống?"
Chung Lê bối rối: " kết hôn cũng đã hai năm còn không dám làm gì sao?"
Mạnh Nghênh: "… Có khi nào là thẹn thùng?"
Chung Lê chống tay lên cằm: "Nhưng tối qua lúc anh ấy chạm vào tớ cũng không ngại ngùng chút nào."
Mạnh Nghênh thở ra một hơi, nghẹn ngào một tiếng, cả mặt đỏ bừng vì ho khan, chịu thua nói ra một câu: "Vậy thì anh ta chính là không được!"
Phó Văn Thâm vừa ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy một người đang nằm trên chăn.
Chung Lê mặc một chiếc váy ngủ viền ren màu trắng, váy không dài nhưng lại được kéo lên cao đến nơi nguy hiểm, đôi chân dài trắng nõn của cô gác lên chiếc chăn bông màu xanh đậm, cô tựa đầu tạo thành một hình dáng khêu gợi.
Phó Văn Thâm hơi dừng lại.
"Chồng ~~~" Chung Lê nói bằng một giọng ngọt ngào, "Anh đã tắm rửa xong chưa?"
Ánh mắt Phó Văn Thâm sâu thẳm, dừng lại trên người cô vài giây, sau đó anh bình tĩnh khế "ừm." một tiếng.
'Trong mắt Chung Lê hiện lên một tia sáng, tràn đầy dụ hoặc: "Vậy anh lại đây, tôi muốn kiểm tra một chút."
Phó Văn Thâm nhấc chân, vững vàng đi đến bên giường và cúi xuống về phía cô.
Sao hôm nay anh lại phối hợp như vậy?