Cổ tay cô đột nhiên bị anh nắm lấy, kéo mạnh một cái, cô vừa đứng lên thì đã ngã về phía sau, nhưng dưới mông cô không phải là ghế gỗ mà là đôi chân của Phó Văn Thâm.
Khi cô ngước mắt lên, Phó Văn Thâm cụp mi xuống, đôi mắt đen kịt mà nhìn chằm chằm cô, như có gợn sóng, chất chứa cảm xúc mà cô không thể nào hiểu được.
Xương cổ tay mảnh khảnh của cô được Phó Văn Thâm năm lấy, đầu ngón tay có cảm giác hơi thô ráp, tiếp xúc với làn da cổ tay mềm mịn, phía dưới làn da là mạch đập chính đang giật giật.
Cô hơi nghiêng đầu, nốt ruồi nhỏ trên cổ lộ ra ngoài ánh đèn. Nằm cách vị trí mạch máu bên trái nửa tấc, gần cổ họng, vị trí mỏng manh yếu ớt mà toát lên vẻ mê người.
Ngồi trên đùi Phó Văn Thâm, cô cũng không bối rối, giọng điệu thản nhiên hỏi anh: "Anh đang làm gì vậy?"
Ban đêm yên tĩnh, hai người ngồi trong phòng dưới ánh đèn ấm áp, Phó Văn Thâm lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi buông †ay ra.
Vẻ mặt anh bình tĩnh, giọng nói trầm ổn khiến người ta
không nhìn thấu cảm xúc, chỉ là dáng vẻ lạnh lùng uy nghiêm như vậy, khiến cô lập tức yên lặng tiếp nhận:
"Không được gọi bậy người khác." "Chỉ có lần này không có lần sau."
Có một cô em gái trước đây có quen biết sắp kết hôn, sau khi suy đi nghĩ lại, Mạnh Nghênh vẫn nói với Chung Lê về chuyện đó.
Chung Lê không nhớ người này là ai, nhưng cô nghe nói trước đây bọn họ có quan hệ rất thân thiết nên cô đã đồng ý mà không cần suy nghĩ.
Cô hỏi Mạnh Nghênh về cô em gái này, Mạnh Nghênh chọn một số chuyện tiêu biểu và kể cho cô nghe.
"Tinh Xán so với chúng ta nhỏ hơn hai tuổi. Khi còn nhỏ, cô ấy được gia đình nuông chiều như một tiểu poppy. Cô ấy thích cái gì thì đều có thể lấy mọi thứ, vô pháp vô thiên không ai quản. Chỉ có cậu là có thể trị được cô ấy. Vì vậy mà cô ấy luôn thích thách thức cậu, ai biết ồn ào như vậy nhưng mối quan hệ giữa hai người sau khi lớn lên lại đặc biệt tốt."
Chung Lê tò mò: "Vị hôn phu của cô ấy là ai?"
Mạnh Nghênh giới thiệu ngắn gọn về bối cảnh của hai gia đình với cô, không suy nghĩ mà thản nhiên nói: "Cũng giống như cậu và Phó Văn Thâm…"
Nói đến nửa chừng, cô ấy mới phản ứng kịp thời, thay đổi lời nói: "——Không giống nhau, mặc dù là do gia đình hai bên sắp đặt, nhưng hai người đã hẹn hò hơn một năm, tình cảm cũng không tệ lắm, còn khá tốt.."
Chung Lê gật đầu, u sầu nói: "Vậy thì tốt, không giống bọn tớ, hôn nhân tan vỡ, hai người không có tình cảm."
Đêm nay là đêm cuối cùng trước hôn lễ, Triệu Tinh Xán vốn muốn tổ chức một bữa tiệc chia tay độc thân hoành tráng, nhưng tình hình hiện tại của Chung Lê không thích hợp để gặp gỡ quá nhiều bạn cũ, đặc biệt là những người chị em plastic đó, luôn nói chuyện không suy nghĩ.
Trong lòng cô ấy, Chung Lê quan trọng hơn những người đó rất nhiều, vì vậy cô dứt khoát bỏ qua mà không tổ chức bữa tiệc, chỉ mời một vài chị em thân thiết và đáng tin cậy đến quán bar.
Chung Lê rất quan tâm đến những người thân thiết của mình, nên cô đã cẩn thận chọn một món quà cho cô em gái này và cùng Mạnh Nghênh đến nơi hẹn.
Vừa đến quán bar, cô đã bị một cô gái nhỏ nhắn, mặc chiếc váy đen gợi cảm, chạy tới ôm lấy cô: "Chị Chung Lê, em rất nhớ chị! Chị còn không nhớ tới em sao?"
Cô ấy đã từng đến bệnh viện một lần, khi đó nhìn Chung Lê có vẻ lạ lẫm với cô ấy, cô chỉ cười và hứa sẽ gọi cho cô ấy khi nhớ, nhưng mấy ngày nay cô ấy bận rộn với đám cưới nên không nhận được cuộc gọi nào từ Chung Lê. .