Chung Lê nhác thấy bóng lưng chạy trốn của Mạnh Nghênh, cũng không bỏ lỡ khoảnh khắc lúc cô ấy nhìn thấy Phó Văn Thâm, vẻ mặt xúi quẩy một lời khó nói hết.
Trong tiêu chuẩn phán quyết của nữ sinh, người xúi quẩy như vậy cơ bản chia thành hai loại.
Thứ nhất là bạn trai cũ của cô ấy. Thứ hai là bạn trai cũ của bạn tốt nhà mình. Phó Văn Thâm hiển nhiên thuộc vế thứ hai.
Cô nói xong câu kia, Phó Văn Thâm liền rơi vào trầm mặc.
Anh rũ mi, im lặng nhìn xuống cô.
Trong phòng bệnh rất yên tĩnh, âm thanh bên ngoài bị ngăn cách bởi một cánh cửa.
Chung Lê cũng dùng ánh mắt soi mói mà quan sát anh.
Đẹp thì đẹp đó, đủ khôi ngô đó, đủ giàu có đó, khí chất xuất chúng đó, ăn mặc trông cũng rất gì và này nọ đó.
Nếu là gương mặt này, Chung Lê có thể hiểu được bản thân vì sao lại bị lừa đến thảm hại như vậy.
Nếu quảng hết tất cả những hành động máu lạnh vô tình kia ra sau đầu – Bỏ đi, quảng không nổi.
Dù lớn lên có đẹp trai hơn nữa, vẫn chỉ là một tên tra nam không hơn không kém.
Lại còn là tra nam yêu thích không rõ, bụng dạ thâm sâu khó lường.
Dù cô có tức giận mắng chửi cũng được, giêu cợt trào phúng cũng tốt, đều không thể khơi dậy một xíu dao động nhỏ nào từ người này.
Anh đứng đó, tựa như một hồ nước không người nào có thể lay động, sâu không thấy đáy, mọi cảm xúc và tâm tư đều giấu kín dưới mặt hồ đen kịt sâu thắm.
Chung Lê bắt đầu cảm thấy người đàn ông này có chút khó hiểu.
Đồng thời có lý do tin tưởng bản thân muốn trả đũa anh ta là chuyện không hề dễ dàng xíu nào.
Nhưng, như vậy thì làm sao?
Một tuyệt thế mỹ nữ như cô đây, trời sinh phải mang lại đau khổ cho đàn ông.
Hồi lâu sau, Phó Vân Thâm thu hồi tầm mắt.
Anh không bày tỏ bất kỳ ý kiến gì về tuyên ngôn Nữu Hỗ Lộc hắc hóa này của Chung Lê, ngay cả khi cô trắng trợn tuyên chiến, anh cũng chẳng mảy
may đặt vào mắt.
Anh nâng cổ tay lên nhìn thời gian, ném lại một câu: “Em nghỉ ngơi trước đi.”
Liền xoay người rời đi.
Chung Lê cảm nhận được một loại khinh bỉ từ trong thái độ thẳng thăn dứt khoát của anh.
Khinh thường người khác có phải không?
Cô đang nói chuyện, bỗng nhiên một trận buồn nôn từ dạ dày cuồn cuộn dâng lên.
Có thể do vừa rồi cảm xúc quá mức kích động, huyệt thái dương không ngừng nẩy lên, hậu tri hậu giác cảm thấy hoa mắt chóng mặt.
Cô khó chịu nheo mắt nhìn về phía cửa, đôi giày đen kia đã bước ra khỏi cửa phòng.
Nói đi là đi, không hề dây dưa dông dài dù chỉ một giây, ngay cả bóng lưng cũng lộ ra một loại lãnh khốc vô tình.
Ngoài phòng bệnh, Mạnh Nghênh muốn tận lực cách xa vùng đất đầy rãy thị phi này, nhưng lo lắng tình hình bên trong của Chung Lê nên không dám đi xa, vì thế cô ấy vòng tới vòng lui ngoài cửa phòng bệnh.
Vừa đi đi lại lại vừa suy nghĩ sâu xa, tình hình hóc búa trước mắt nên giải quyết thế nào mới tốt đây.
Còn chưa suy nghĩ ra được gì thì Phó Văn Thâm đã mở cửa bước ra.
Mạnh Nghênh dừng bước, đối mặt với anh.
Mạnh Nghênh và Phó Văn Thâm kỳ thực không có giao tình gì.
Vòng tròn *danh lưu của Vân Nghỉ nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, không gì ngoài quan hệ qua lại giữa người với người, lấy lợi ích làm sợi dây ràng buộc giữa các gia tộc, phần lớn những tiểu bối như bọn họ cũng tụm năm tụm ba lại với nhau, mỗi người có một vòng tròn nhỏ riêng.
(*) Nhân vật nổi tiếng (trong giới nghệ thuật, giới chính trị)
Nhưng nói không rõ vì sao, vòng tròn nhỏ của cô ấy và Chung Lê vẫn luôn không thể dung hợp với bọn Phó Văn Thâm.
Ngoại trừ thi thoảng sẽ chạm mặt nhau tại một vài buổi xã giao ra thì rất ít khi gặp nhau.
Không thân.
Thậm chí có thể gọi là nước sông không phạm nước giếng.
Phó Văn Thâm là con trai độc nhất của thế hệ thứ nhất nhà họ Phó, từ nhỏ đã đi trên con đường người thừa kế chính thống, tiếp thu cách giáo dục tinh anh, tốt nghiệp cấp ba xong liền sang Mỹ du học, sau khi về nước bắt đầu làm việc từ công ty con, chỉ mất vỏn vẹn vài năm đã đảm nhận những chức vị quan trọng.