Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - tamlinh247


*********************************


Được rồi! Quay đi quay lại vẫn chỉ có một câu “mẹ là mẹ của con”, hay quá nhỉ? Hay là bà cũng biết trừ câu này là
có thể uy hiếp đư1ợc Cảnh Kiệt ra, bà cũng không biết nên nói cái gì nữa? Kiểu đàn bà độc ác đến mức có đến hết
tre trúc cũng không đủ để ghi tội nh0ư bà, bây giờ cũng chỉ có thể lấy mác tình thân ra dùng nữa thôi.
Nhưng cũng chẳng có tác dụng gì đâu. Cảnh Việt nói không1 phải sau này sẽ không đến gặp bà nữa, đương nhiên
là đại khái cũng là ý đó thôi. Nhưng ý của nó là, sau này nó sẽ không quay lại 2thành phố H nữa. Tôi là người châu
Đế, A Xuyên nhà tôi và ông nội đã quyết định chuyển tập đoàn AUPU đến châu Đế rồi. Như vậy thì 6tôi có thể ở
nhà chồng, cũng có thể ở với bố mẹ đẻ. Bây giờ tôi là người giám hộ của Cảnh Kiệt, nó cũng sẽ đi với tôi. Hơn nữa
đội9 Shadow mà nó tham gia đã được nhà nước xem trọng, sẽ giúp đỡ đội của nó rất nhiều. Thế nên sau này Cảnh
Việt sẽ rất hiếm khi đến thành phố H, nó cũng có ý như thế.”
Mắt Trình Thục Ngọc từ từ mở to, nỗi sợ hãi sâu sắc dần hiện lên trong mắt.
Bà ta vừa nghe vừa lắc đầu: “Không không… Tiểu Kiệt, mẹ là mẹ của con, mẹ là mẹ ruột của con, làm sao con có thể
đối xử với mẹ như thế?”
“Lại là câu này…” Cảnh Thiên đảo mắt: “Vì sao không thể đối xử với bà như thế? Bà là mẹ nó chỗ nào thế? Không
phải hai người đã cắt đứt quan hệ mẹ con từ lâu rồi à? Lúc bà đắc ý thì bà theo Cảnh Lạc với Đế An Nhiên của bà,
khi bà sa cơ thì lại nhớ ra bà vẫn còn một đứa con trai? Xin lỗi nhé, tôi đã nhận nó khi các người vứt bỏ nó, bây giờ
tôi mới là người giám hộ của Cảnh Kiệt. Nó đã không còn là con trai của bà nữa rồi, nó chỉ là em trai của tôi thôi.”
“Chị, đi thôi.”
Cảnh Kiệt đã không còn muốn ở lại đây thêm một chút nào nữa.
Cậu cũng không hiểu vì sao một gia đình đang yên đang lành, mẹ lại cứ nhất quyết phải biến nó thành ra như thế.
Năm xưa chị giỏi giang, còn ngoan ngoãn như thế, nhưng họ lại cứ giày vò chị đến đường cùng. Để cứu vãn công
ty mà họ bán chị cho anh rể, chị vẫn coi họ là bố mẹ.
Nhưng họ không có quá đáng nhất, chỉ có quá đáng hơn.
Mẹ và bố cậu động đến giới hạn của chị hết lần này đến lần khác.
Có lành như đất thì cũng biết nổi nóng, họ quá đáng quá, mài mòn hết chút tình nghĩa cuối cùng mà chị còn dành
cho họ.
Đến tận bây giờ, nhà tan cửa nát mà mẹ vẫn không chịu hối cải, còn oán trách người khác, chẳng bao giờ biết xét lại


trong đoàn làm phim.
Đáng lẽ nó sẽ tên là Đế Tân Dương,nhưng vì bố của Đế An Nhiên nên Tân Dương đã không đượcởbên bố mẹ từ nhỏ như tôi.Nó
lớn lên trong cô nhi viện,khi lên năm,mẹ nuôi của nó đón nó về nuôi.Nhà bố mẹ nuôi của nó ban đầu rất giàu,nhưng vì nhà chú hai
và chú ba lòng tham không đáy nên sau khi bố nuôi nó qua đời trong một vụ tai nạn giao thông,công ty của nhà nó đã bị chủ hai và
chú ba chiếm mất.Mẹ nuôi của nó chưa bao giờ rời xa nó cho đến tận bây giờ.”
Thấy Trình Thục Ngọc ngây người,Cảnh Thiên nở nụ cười giễu cợt:“Bây giờ nhà họ Đế đã nhận Tân Dương về rồi …”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK