*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Thực ra Tiểu Lạc và Tần Dịch hoàn toàn không có vấn đề gì cả, điều này thì bổ có thể đảm bảo với con. Còn về Tiểu Lạc, mấy hôm nay bố mẹ đang làm công tác tư tưởng với nó, nói cho nó biết rằng nó làm như vậy là không đúng. Con cũng nể phần Tiểu Lạc còn nhỏ, nó còn là em gái con nữa, đừng chấp nhặt Tiểu Lạc nhé?”
Cảnh Thiên nhìn ông Cảnh, đôi mắt đẹp trở nên sâu dần.
Nếu là Cảnh Thiên ngày trước, cô hoàn toàn vô dụng trong mắt đôi vợ chồng này, vậy thì họ yêu thương cô con gái nhỏ hơn và yếu ớt hơn vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng bây giờ cô đang nắm giữ tương lai của cả nhà họ Cảnh, vậy mà đôi vợ chồng này vẫn thiên vị Cảnh Lạc.
Cảnh Thiên đang không nhịn được mà muốn vặc lại thì trên tầng bỗng phát ra một tiếng “rầm” dữ dội.
Cảnh Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chàng trai 16-17 tuổi đang tức giận nhìn ông Cảnh ở dưới, sắc mặt sầm sì. “Tiểu Kiệt, con làm sao thế?” Ông Cảnh thấy con trai tỏ ra tức giận thì vội hỏi.
Nhưng Cảnh Việt không hề trả lời câu hỏi của bố, cậu quay sang nhìn Cảnh Thiên rồi cứng nhắc nói ra hai chữ “Lên đây.”
Cảnh Thiên nhướng mày rồi đứng dậy và đi lên tầng.
Cảnh Thiên có một cô em gái và một cậu em trai.
Em gái Cảnh Lạc chỉ kém cô một tuổi, năm nay 19, học năm nhất đại học, học cùng trường với cô, đều là Học viện hí kịch thành phố H.
Em trai tên Cảnh Kiệt, năm nay 17 tuổi, vẫn đang học cấp ba.
Nhưng trừ cô ra, hai đứa con còn lại của nhà họ Cảnh đều có khiếm khuyết bẩm sinh.
Cảnh Lạc sinh ra đã mắc bệnh tim, nếu chăm sóc tốt thì có thể sống lâu được, nhưng nếu không chăm sóc tốt, hoặc là cảm xúc lên xuống quá mạnh, cô ta có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
Cậu em trai Cảnh Việt thì 3 tuổi rồi vẫn không biết nói, cuối cùng bị bác sĩ kết luận là mắc chứng tự kỷ mức độ nặng. Cũng may năm đó nhà họ Cảnh khá giàu nên sau mười mấy năm không ngừng chữa trị, hiện tại Cảnh Kiệt đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn chậm hơn đám trẻ bình thường trên phương diện học hành.
Về cơ bản thì lần nào điểm số của Cảnh Việt cũng đứng trong top 10 từ dưới lên của cả khóa.
Trong trí nhớ của cô, nguyên chủ đối xử tốt với em trai em gái là vì cô đã được dạy từ nhỏ rằng: Bố mẹ đã cho con một cơ thể hoàn hảo, nhưng sự ra đời của con đã ảnh hưởng đến cơ thể của mẹ, dẫn đến em trai em gái sinh ra sau con mới mắc bệnh như vậy. Thế nên con là chị, có cơ thể khỏe mạnh thì phải đối xử tốt với các em, nhường nhịn các em. Ai bảo con cướp lấy sự khỏe mạnh của các em chứ?
Thế nên Cảnh Thiên luôn rất nhường nhịn Cảnh Lạc và Cảnh Kiệt.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
Nhưng tình cảm của Tần Dịch đối với con bé không như đối với con đầu, thằng bé hoàn toàn coi Tiểu Lạc như em gái của mình. Tuy Tiểu Lạc ở lại nhà Tần Dịch nhưng Tần Dịch sợ con nghĩ ngợi nhiều nên mới cản con lại. Nhưng con bé Tiểu Lạc lại chỉ mong con hiểu nhầm Tần Dịch, thế nên nhân lúc Tần Dịch không có trong phòng ngủ, nó bèn chạy vào phòng ngủ rồi lén để quần áo của mình vào trong đó, tạo thành cảnh tượng như bị bắt gian.”
“Thực ra Tiểu Lạc và Tần Dịch hoàn toàn không có vấn đề gì cả, điều này thì bổ có thể đảm bảo với con. Còn về Tiểu Lạc, mấy hôm nay bố mẹ đang làm công tác tư tưởng với nó, nói cho nó biết rằng nó làm như vậy là không đúng. Con cũng nể phần Tiểu Lạc còn nhỏ, nó còn là em gái con nữa, đừng chấp nhặt Tiểu Lạc nhé?”
Cảnh Thiên nhìn ông Cảnh, đôi mắt đẹp trở nên sâu dần.
Nếu là Cảnh Thiên ngày trước, cô hoàn toàn vô dụng trong mắt đôi vợ chồng này, vậy thì họ yêu thương cô con gái nhỏ hơn và yếu ớt hơn vẫn có thể miễn cưỡng chấp nhận được.
Nhưng bây giờ cô đang nắm giữ tương lai của cả nhà họ Cảnh, vậy mà đôi vợ chồng này vẫn thiên vị Cảnh Lạc.
Cảnh Thiên đang không nhịn được mà muốn vặc lại thì trên tầng bỗng phát ra một tiếng “rầm” dữ dội.
Cảnh Thiên ngẩng đầu lên nhìn, thấy một chàng trai 16-17 tuổi đang tức giận nhìn ông Cảnh ở dưới, sắc mặt sầm sì. “Tiểu Kiệt, con làm sao thế?” Ông Cảnh thấy con trai tỏ ra tức giận thì vội hỏi.
Nhưng Cảnh Việt không hề trả lời câu hỏi của bố, cậu quay sang nhìn Cảnh Thiên rồi cứng nhắc nói ra hai chữ “Lên đây.”
Cảnh Thiên nhướng mày rồi đứng dậy và đi lên tầng.
Cảnh Thiên có một cô em gái và một cậu em trai.
Em gái Cảnh Lạc chỉ kém cô một tuổi, năm nay 19, học năm nhất đại học, học cùng trường với cô, đều là Học viện hí kịch thành phố H.
Em trai tên Cảnh Kiệt, năm nay 17 tuổi, vẫn đang học cấp ba.
Nhưng trừ cô ra, hai đứa con còn lại của nhà họ Cảnh đều có khiếm khuyết bẩm sinh.
Cảnh Lạc sinh ra đã mắc bệnh tim, nếu chăm sóc tốt thì có thể sống lâu được, nhưng nếu không chăm sóc tốt, hoặc là cảm xúc lên xuống quá mạnh, cô ta có thể gặp nguy hiểm đến tính mạng bất cứ lúc nào.
Cậu em trai Cảnh Việt thì 3 tuổi rồi vẫn không biết nói, cuối cùng bị bác sĩ kết luận là mắc chứng tự kỷ mức độ nặng. Cũng may năm đó nhà họ Cảnh khá giàu nên sau mười mấy năm không ngừng chữa trị, hiện tại Cảnh Kiệt đã đỡ hơn rất nhiều, nhưng vẫn chậm hơn đám trẻ bình thường trên phương diện học hành.
Về cơ bản thì lần nào điểm số của Cảnh Việt cũng đứng trong top 10 từ dưới lên của cả khóa.
Trong trí nhớ của cô, nguyên chủ đối xử tốt với em trai em gái là vì cô đã được dạy từ nhỏ rằng: Bố mẹ đã cho con một cơ thể hoàn hảo, nhưng sự ra đời của con đã ảnh hưởng đến cơ thể của mẹ, dẫn đến em trai em gái sinh ra sau con mới mắc bệnh như vậy. Thế nên con là chị, có cơ thể khỏe mạnh thì phải đối xử tốt với các em, nhường nhịn các em. Ai bảo con cướp lấy sự khỏe mạnh của các em chứ?
Thế nên Cảnh Thiên luôn rất nhường nhịn Cảnh Lạc và Cảnh Kiệt.