Cảnh Thiên cười với Chiến Nhân Cẩm: “Mọi người đã bức vua thoái vị rồi mà còn đòi tôi nói đỡ cho mọi người, coi
tôi là đồ ngu à? Ông trẻ ạ,3 sau này cái gì nên nói, cái gì không nên nói, ông vẫn nên dạy dỗ con cháu của ông một
lượt đi. Không biết ăn nói thì ngậm cái mồm lại, tr1ánh càng nói càng sai, nói rồi lại phải xin lỗi, chưa và được vào
mặt người ta thì mặt mình đã tơi bời hoa lá rồi.”
Cô vừa nói vừa9 liếc Chiến Nghệ Hòa một cái đầy đắc ý.
Chiến Nghệ Hòa tức đến mức siết chặt hai nắm đấm nhưng không dám nói một câu nào.
3Chờ Cảnh Thiên nói xong, Chiến Lệ Xuyên tổng kết lại: “Hôm nay ắt hẳn mọi người đều đã nghe thấy những gì tôi
nói rồi, ai chưa nghe rõ thì8 camera trong sảnh này đều có ghi âm, có thể bảo viện trưởng phát lại cho mọi người
nghe. Lần sau, cho dù là ai không có nổi sự tôn trọng tối thiểu đối với nhà tôi, hoa tay múa chân ăn trên ngồi trước
với nhà tôi, có lẽ nhà họ Chiến và tập đoàn AUPU sẽ không chứa nổi mọi người nữa đâu.”
Chuyện này do Chiến Thư Du khơi mào, vì vậy Chiến Lệ Xuyên không chỉ nhằm vào chi thử mà đến cả Chiến Thư
Du cũng bị chĩa mũi dùi.
Chiến Thư Du trắng bệch mặt, hồn bay phách lạc. Cô ta không ngờ được rằng mình móc tim móc phối với Chiến Lệ
Xuyên, cuối cùng lại nhận được kết cục như vậy. Địa vị của cô ta trong lòng Chiến Lệ Xuyên lại không bằng một
Cảnh Thiên mới kết hôn được hai tháng. “Tôi có thể vào trong thăm ông nội không?” Chiến Lệ Xuyên nhìn Cảnh
Thiên, hỏi cô.
“Vào đi. Tôi đi cùng anh.”
Cảnh Thiên được Chiến Lệ Xuyên bảo vệ trước mặt mọi người, tâm trạng rất vui vẻ, giọng nói cũng vương về chiều
chuộng. Hồng Lục bên cạnh nghe thấy, trợn ngược mắt lên.
Cha me oi!
“Được.” Đến lúc này, nụ cười hiếm hoi mới hiện ra trên khuôn mặt khó coi của Chiến Lệ Xuyên, anh ngoái lại nói
với quản gia Từ: “Trạch Ngôn, anh đưa quản gia Từ đi nghỉ ngơi một lát đi, nơi này tạm thời không cần mọi người
trông nom nữa.”
“Vâng.”
Thấy Cảnh Thiên theo Chiến Lệ Xuyên vào trong, Chiến Thư Du cũng định vào theo nhưng lại bị viện trưởng ngăn
cản.
Chiến Thư Du ngẩn ra.
“Cô hai, giám đốc điều hành đã dặn, không có sự cho phép của cậu ấy thì bất kỳ ai đều không được bước chân vào
phòng ICU.”
Mắt Chiến Thư Du trợn lên, khí huyết sôi trào, giọng cô ta vẫn bình thản nhưng lại mang một sự hằn học: “Tôi là
chị gái của cậu ấy! Tôi là phó chủ tịch của bệnh viện này!”
“Xin lỗi, giám đốc điều hành là chủ tịch của bệnh viện này, tôi bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của giám đốc.”
Chiến Thư Du: …
Viện trưởng cảm thấy vô cùng có lỗi với Chiến Thư Du, trước khi đi còn cúi chào cô ta.
Chiến Nhân Cẩm xầm mặt: “Ông cụ bị tai nạn, A Xuyên thì không thể động đậy. Vũ Hằng, cháu là cháu trai trưởng của nhà họ Chiến, đến lúc gánh vác gia tộc rồi.”
“Thế thì cũng phải có cổ phần mới được. Cổ phần trong tay cháu không quá 10%, đừng nói đến chuyện nó mới bị liệt, cho dù nó thành người thực vật, nếu một ngày nào đó nó tỉnh lại, chỉ cần một câu nói thôi, cả công ty này cũng bắt buộc phải nghe theo lệnh nó.”