Nhóm FB: Đọc Truyện Online Miễn Phí Hằng Ngày - tamlinh247
*********************************
Bà ăn thịt người đấy à! Tôi chỉ gặp mặt con gái tôi thôi mà bà đòi tận mười triệu, bà… mơ đi!” Trình Thục Ngọc tức
chết.
“Cho tôi mười1 triệu, ít nhất tôi còn có thể giúp bà lấy được thứ bà muốn từ chỗ con gái bà. Nếu không thì bà đừng
hòng gặp được cô ta”
“Hai triệu, t0ôi chỉ có ngần ấy thôi”
“A Khánh, tiễn khách”
Một vệ sĩ bước vào và làm động tác “mời” với Trình Thục Ngọc.
Trình Thục 1Ngọc hằn học nhìn bà Bạch, lùi một bước: “Năm triệu, tôi thật sự không còn nhiều hơn nữa. Nếu năm
triệu không đủ thì tôi không lấy ở chỗ bà nữa2. Dù sao thì đúng là tôi không có tiền thật. Cho dù năm triệu thì tôi
cũng chỉ có thể tìm một đứa con gái khác của tôi để đòi thôi”
Bà 6Bạch cũng biết tình hình cơ bản của Trình Thục Ngọc và Đế An Nhiên, thở ra một hơi: “Đưa tiền trước, sau đó
mới làm việc)
Trình Thục Ng9ọc khinh thường liếc nhìn bà Bạch, chỉ có thể ra ngoài và gọi điện cho Đế An Nhiên.
Đế An Nhiên nói chuyện điện thoại với Trình Thục Ngọc một hồi, nói bà ta là ngay cả chuyện này cũng không làm
được.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì đó là mảnh đất có thể tăng giá gấp mấy lần nên Đế An Nhiên đành nhịn và chuyển thêm
bốn triệu cho Trình Thục Ngọc.
Trình Thục Ngọc nhận tiền và chuyển cho bà Bạch.
Sau khi bà Bạch nhận được tiền, bà ta vui vẻ sai người đưa Cảnh Lạc lên.
Cảnh Lạc còn tưởng rằng Trình Thục Ngọc đến đây để thăm cô ta, mặc dù lời nói của Trình Thục Ngọc lần trước
khiến cô ta tan nát cõi lòng, nhưng đây là nhà họ Bạch, cô ta sống còn không bằng súc vật. Cho nên trong lòng cô ta
rất mong Trình Thục Ngọc có thể đến cứu cô ta.
“Mẹ… mẹ oi… hu hu hu.”
Cảnh Lạc gào khóc khiến Trình Thục Ngọc cảm thấy trái tim mình sắp tan nát.
Nhà họ Bạch đưa Cảnh Lạc vào một căn phòng, bà Bạch còn ân cần sai người mang cho cô ta một ly sữa.
Vì thuốc phiện, Cảnh Lạc không muốn ăn uống gì cả, cả người gầy rộc đi. Nhưng khi ngửi thấy mùi lạ trong sữa,
Cảnh Lạc nuốt một ngụm nước miếng, lao tới cầm sữa uống sạch.
Cảnh Lạc giễu cợt:“Hai người coi con là đồ nguà?Nếu chị ấy thực sự không đểýđến tiền thì tại sao không tự mua một mảnh đất rồi
khai thác,sau đó chứng minh năng lực với cụ chị ấy?”
Trình Thục Ngọc lắc đầu:“Không phải đâu,cụ con bé không phải là người nướcZnên không biết mảnh đất đó sẽ tăng giá.Con bé
chỉ muốn chứng minh với cụ con bé là nó có mắt nhìn,mảnh đất nó mua có thể lên giá,có thể kiếm được nhiều tiền hơn người khác”
Cảnh Lạc vẫn không buông tha:“Mẹ tới đây chỉ để thuyết phục con,bảo con đưa tài sản cho chị ấy đúng không?Con đã nói với mẹ
rồi,cho dù có chết con cũng sẽ không đưa cho chị ấy đâu.Mẹ bảo chị ấy từ bỏýđịnh này đi.”