Khi xe lăn tới cửa, cánh cửa tự động mở ra. Hóa ra cánh cửa này không phải là cửa trượt mà là cửa điện tử. Chỉ là
Cảnh Thiê3n quá khỏe nên chỉ tốn một chút sức lực là mở được cửa.
Anh còn nhớ ban đầu khi ông nội nói muốn Cảnh Thiên kết hô1n với anh, nói rằng đã bố trí một phòng cô dâu ở
bên cạnh phòng anh, căn phòng có màu hồng mà con gái thích.
Nhưng9 lúc này căn phòng đầu còn màu hồng nữa? Căn phòng giống như con người của cô vậy, hoặc là xám đậm
hoặc là đỏ thẫm.
Một loại trầm thấp, một loại thì màu mè phách lối. Lúc nhìn thấy phòng của Cảnh Thiên, Chiến Lê Xuyên cảm thấy
hơi chê b8ai căn phòng thiết kế theo phong cách thuần Trung của anh, anh không muốn về căn phòng toàn bộ bằng
nội thất gỗ nguyên khối của mình nữa.
Lúc này, các hạt nano trên chiếc xe lăn bao bọc Cảnh Thiên trong vòng tay anh đã tách ra, trên xe lăn là Chiến Lê
Xuyên quần áo không chỉnh tề, còn có Cảnh Thiên vẫn luôn tựa trên ngực anh, không biết đang làm gì.
Nhìn khuôn mặt vợ đang dán vào ngực mình, mắt đỏ hơn, yêu mỏ hơn, xinh đẹp hơn, giọng Chiến Lê Xuyên khàn
khàn trầm thấp.
“Thiên Thiên, cô đang làm gì vậy?”
“Tôi đang thụ thai.” (3)
Chiến Lê Xuyên: …
Đôi môi mỏng của Chiến Lê Xuyên mím lại, nhìn cô vợ có lẽ đã say đang tựa vào lòng mình, trong lòng anh như
nhảy múa.
Nhà họ Đế đã tìm đến rồi, một khi nhà họ Đế và Thiên Thiên nhận nhau, vậy thì anh sẽ phải đối mặt với nguy cơ ly
hôn.
Nếu…
Chiến Lê Xuyên cúi đầu nhìn cô gái vô cùng ngoan ngoãn nép trong vòng tay anh, tư duy cũng trở nên linh hoạt,
Cành Thiên lên tiếng, muốn nhìn khuôn mặt đẹp trai của Chiến Lê Xuyên, nhưng hiện thực lại kéo ánh mắt cô xuống một chút và
dính chặt ở đó.
Sau khi nhìn vài lần, Cảnh Thiên mới bất giác rời khỏi người anh, nhìn người đàn ông phạm quy trước mặt với vẻ mặt khó hiều.
Giọng nói của Chiến Lê Xuyên từ tính hơi khàn, bộ dạng “Xin nàng hãy hái nhiều”: “Không phải cô đang thụ thai à? Cô cứ dựa vào
tối như vậy thì không mang thai được đâu. Nếu cô muốn mang thai thì tôi có thể giúp cô, nếu cô không muốn tôi giúp cô thì cô cũng
có thể tự ra tay.”?