CHỖ DỰA CỦA CẢNH THIÊN
Chiến Nghệ Hòa nói xong, cô ta bèn tiện tay vứt bình sứ sang chiếc bàn bên cạnh. Tuy chiếc bình sử không bị vỡ
nhưng nắp bìn3h đã bị mở, ba viên thuốc lăn từ bên trong bình ra.
Thuốc đã vất vả điều chế suốt hai tiếng đồng hồ lại bị người ta1 vứt đi một cách tùy tiện như thế, có cho mấy ông
già Đường Môn một trăm cái gan chó cũng không dám
Sắc mặt Cảnh Th9iên sầm xuống ngay lập tức.
Nhưng Khương Vũ Hi bên cạnh lại hoàn toàn không cảm nhận được hơi lạnh đang tỏa ra từ c3ơ thể Cảnh Thiên, cô
ta la lối: “Gì cơ? Cô dám cho anh Xuyên uống mấy thứ như thế?” Chiến Vũ Hằng bên cạnh thấy tình hình k8hông
ổn, đang chuẩn bị lên tiếng hòa giải cho Chiến Nghệ Hòa thì Chiến Thư Du đã lên tiếng trước.
“Nghệ Hòa, cô làm vậy hơi quá đáng rồi đấy! Chưa xét đến chuyện loại thuốc này có thật sự cho A Xuyên uống hay
không, chỉ xét riêng tấm lòng của Cảnh Thiên thôi, cô cũng không nên chà đạp như thế.”
Chiến Thư Du nhặt chiếc bình sứ lên, đang định nút lại bằng nút gỗ thì không ngờ lại ngửi thấy một mùi hương
nhẹ thấm đẫm lòng người.
Chiến Thư Du ngạc nhiên, cô phe phẩy tay để mùi hương trong bình dậy lên chút nữa.
Cô là phó chủ tịch của bệnh viện Dương Quang Xuyên Đầu, là người điều hành phương diện đầu tư y học của nhà
họ Chiến và cũng là một tiến sĩ ngành y.
Tuy không đến mức có thể đỗ học vị tiến sĩ khi mới 20 tuổi như Chiến Lệ Xuyên, lại còn là song bằng, nhưng cô đã
tốt nghiệp học viện Havard khi 25 tuổi, như vậy cũng đã tài giỏi lắm rồi.
Lại thêm Dương Quang Xuyên Đầu khá nổi tiếng trên cả nước Z, Chiến Thư Du có thể coi là người từng trải, ngửi
một cái là biết thứ mùi này có điểm khác biệt. Nhưng Chiến Thư Du còn chưa kịp nói gì, ông cụ đã lên tiếng.
“Chị hai cháu nói đúng, đây là tấm lòng của Thiên Thiên. Con bé bận bịu từ mười một giờ đêm đến hai giờ sáng,
cho dù bình thuốc này có tác dụng với A Xuyên hay không, cháu cũng không nên đối xử như thế.”
Bởi vì Cảnh Thiên là cô cháu dâu hợp tử vi, nhà họ Chiến phải bỏ một khoản tiền lớn để mời về xung hỉ, lại thêm
trước đó Cảnh Thiên đã từng cứu Chiến Lệ Xuyên một lần, ông cụ làm sao có thể để vật may mắn nhà mình bị vấy
bẩn như vậy được?
Hơn nữa ông cụ không hề bỏ qua sự chấn động của Chiến Thư Du khi ngửi mùi thuốc, thế nên ông đã đứng ra
ngay lập tức để chống lưng cho cô cháu dâu.
Chiến Nghệ Hòa có quan hệ thân thiết với Khương Vũ Hi, vậy nên khi biết Khương Vũ Hi gặp cản trở, cô ta muốn
giúp đỡ một chút.
Bởi vì Khương Vũ Hi cũng là đứa cháu gái được ông cụ nhận nuôi nhiều năm, xét về đãi ngộ thì cũng không khác
cô cháu gái chi dưới là bao.
Người đàn ông trung niên trông rất giống Chiến Nhân Cẩm nói ngay: “Nghệ Hòa, đây là em dâu con đấy, sao ban nãy còn lại giúp người ngoài mà nói con bé thể hả?”
Khương Vũ Hi: ….