Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cảnh Thiên không biết nên nhìn chỗ nào, cô bị dáng người săn chắc quyến rũ của Chiến Lê Xuyên hấp dẫn.
“Anh bắt đầu3 thích em từ khi nào?”
Chiến Lê Xuyên nhìn vợ mình bối rối không biết nên nhìn đi đầu, cười nói: “Anh cũng không b1iết. Có lẽ bắt đầu từ
lúc anh nói là anh không đói, em vẫn đứng ở đầu giường anh nói rằng thần kinh cảm giác của cơ thể an9h khác với
thần kinh giao cảm, dù bị liệt vẫn sẽ có cảm giác đói”
“Kể từ khi biết mình không có khả năng chữa khỏi3 bệnh, anh cảm thấy cuộc sống không còn ý nghĩa gì. Tuy anh
có thể dựa vào những máy móc đó để sống như người bình thường,8 nhưng anh không muốn mình biến thành
quái vật trong mắt người khác.
Ảnh mắt họ nhìn anh không phải thương hại thì cũng là xót xa, hoặc là mừng thầm trong sự đau buồn. Cơ thể anh
chỉ có thể mang lại đau thương vô tận cho người yêu anh, mà chính anh cũng như người bỏ đi vậy, chỉ có thể nằm,
nếu không sử dụng người máy thì còn chẳng đi vệ sinh nổi”
“Chỉ có em. Ngày đó em phản bác anh, anh nhìn thấy thứ khác trong mắt em”
“Là gì?” Cảnh Thiên hỏi.
“Sự hời hợt”
Chiến Lê Xuyên thoải mái dựa vào bồn tắm, ôm vợ yêu vào lòng, vừa nói chuyện vừa giúp vợ tắm. Anh cảm thấy
cuộc đời mình trọn vẹn rồi.
Um…
Còn thiếu một chút.
Khi nào vợ sinh cho anh một cục cưng thì cuộc đời anh sẽ trọn vẹn thật sự.
“Em hời hợt vậy sao anh lại thích em? Logic kiểu gì vậy?”
Nhìn vợ tỏ ra hoang mang, Chiến Lê Xuyên không nhịn được hôn lên mặt cô.
“Lúc ấy em nói chuyện với anh, tuy anh hơi tức giận nhưng lại có cảm giác em không hề coi anh là đồ bỏ đi. Trong
mắt em, một người bại liệt bị phán tử hình như anh chỉ giống như bị cảm nặng thôi. Anh nằm trên giường không ăn
không uống, em cảm thấy anh như một bệnh nhân đang giận dỗi. Tóm lại, khi đó tuy anh hơi giận, nhưng trong
lòng anh lại rất thoải mái. Ít nhất có một người không đối xử với anh như đồ bỏ đi.”
“Bởi vì em có thể cứu anh mà” Cảnh Thiên nói.
“Đúng vậy, em có thể cứu anh. Em quả thực làm anh sống lại. Mạng của anh là do em cứu, mạng của anh cũng là của em. Con người
anh và mọi thứ của anh đều thuộc về em” Chiến Lê Xuyên tranh thủ nói lời đường mật.
“Anh nói đấy nhé, con người anh, mọi thứ của anh đều thuộc về em. Nếu có một ngày nào đó em phát hiện anh phản bội em, em.”
“Không cần em nói, anh sẽ tự kết liễu đời mình. Hơn nữa… không có ngày đó đâu. Dù có người muốn đặt bẫy hãm hại, ly gián vợ
chồng chúng ta thì cũng sẽ không có ngày đó. Em yên tâm”
“Anh lấy đâu ra tự tin mà nói chắc nịch vậy?”

Chiến Lê Xuyên mỉm cười, áp tay Cảnh Thiên lên ngực mình: “Anh có tim, cũng có trí thông minh. Có hai thứ đó hỗ
trợ, phải lợi hại đến mức nào mới c1ó thể tính kế anh được chứ?”
Nhìn ánh mắt kiên định của Chiến Lê Xuyên, cô lại nhớ đến bố mẹ mình.
Thực ra bố mẹ cô không qua đời 0vì tai nạn giao thông, bố mẹ cô đã tự sát.
Năm đó mẹ đưa cô đi tìm bố, hai người xách cơm hộp tình yêu mà cô và mẹ làm cho bố, đó là lần đ1ầu tiên trong
đời cô học nấu ăn.
Nhưng khi đẩy cửa ra, cô lại trông thấy một người phụ nữ có mông rất to đang nằm trên người bố.
B2ố cô cao lớn, đẹp trai, giỏi võ, đối xử tốt với vợ, luôn là người anh hùng trong lòng cô, nhưng khoảnh khắc ấy,
hình tượng anh hùng của bố đã vỡ v6ụn.
Khoảnh khắc ấy, cô ghê tởm đến mức muốn nôn.
Mẹ đã để vệ sĩ đưa cô ra ngoài ngay lập tức.
Khi đó cô đã hoàn toàn ngơ n9gẩn, cô không biết nên làm thế nào, cũng không biết sau này có nên chấp nhận người
bố đã phản bội mẹ hay không.
Sau đó có nghĩ, nếu mẹ có thể tha thứ cho bố, vậy thì cô cũng sẽ tha thứ.
Nhưng kết quả mà cô chờ được lại là mẹ tức giận bỏ đi, bố vội vàng đuổi theo. Mẹ lao xe trên con đường núi, thấy
sắp đâm vào chiếc xe tải không kịp phanh, bố đã lao thẳng vào đầu xe tải.
Ông lái xe rất nhanh, xe khi ấy hoàn toàn không được an toàn như xe hơi bây giờ, chiếc xe thể thao va chạm với xe
tải đã bẹp rúm, còn mẹ cũng không may mắn, bị chiếc xe tải quật đuối làm xe bay ra ngoài.
Bố chết vì muốn cứu mẹ, mẹ lại không thể may mắn sống sót.
Tuy sau đó cô đã tìm được kẻ đứng sau nhét đàn bà cho bố, lôi kẻ đó và người thứ ba đã bị giam rất nhiều năm đến
trước mộ hai người rồi trút giận, nói là lóc xương lóc thịt cũng không ngoa.
Nhưng mỗi khi cô nghĩ đến hình ảnh bố và kẻ thứ ba đó quấn lấy nhau, cô lại thấy buồn nôn.
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lê Xuyên, thật lâu sau mới lên tiếng: “Em không cần kết liễu bản thân. Nhưng nếu em biết
anh phản bội tôi, cho dù vì nguyên nhân gì, em cũng sẽ rời xa anh.”
Chiến Lê Xuyên thấy tim mình đau nhói.
“Không có chuyện đó đầu, anh sẽ không cho em cơ hội rời xa anh. Mãi mãi không.”
Tuy không biết Cảnh Thiên đã gặp phải chuyện gì mới khiến một người hoàn hảo như cô không tin tưởng đàn ông
đến thế, nhưng anh có thể chứng minh lời hứa của mình bằng cả cuộc đời.
Cảnh Thiên nhìn Chiến Lê Xuyên rồi chầm chậm, chầm chậm chủ động lại gần anh, sau đó tựa cằm mình lên vai
anh.

Hai người ôm lấy nhau, Cảnh Thiên giao cả trái tim mình cho Chiến Lê Xuyên từ khoảnh khắc trao thân xác mình cho anh.
Nửa tiếng sau, Chiến Lê Xuyên bế Cảnh Thiên từ trong phòng tắm ra. Cảnh Thiên cầm điện thoại lên, cơn buồn ngủ biến mất sạch sẽ
ngay khi trông thấy thông báo email trên điện thoại.
Chiến Lê Xuyên ôm lấy cô, báo: “Mở đi, đừng lo, có lẽ kết quả sẽ như những gì em nghĩ.”
Cô mở email ra, thư do Hồng Lục gửi đến.
Mức độ tương tự trong DNA của hai người lên đến 99,9999%, kết quả xét nghiệm là sinh đôi.
Đây chính là nguyên nhân vì sao 1cô luôn có cảm xúc khác với Tân Dương.
Lần trước chọc ngoáy Dương Duyệt cũng vì không chịu được khi thấy Tân Dương phải c0hịu ấm ức.
Ai dám động vào em trai cô, cô sẽ khiến kẻ đó phải hối hận.
Chiến Lê Xuyên cũng vui lây, thế là hai ng1ười nép vào nhau nói chuyện suốt cả một buổi tối.
Tuy Cảnh Thiên muốn báo tin tốt này cho bố mẹ biết ngay, nhưng nghĩ đến2 sức khỏe của bố, cô lại kìm lại.
Sáng hôm sau, Cảnh Thiên ra khỏi nhà chính, sang căn biệt thự nhỏ mà bố mẹ đang ở.
6
Khu biệt viện này do ông cụ Chiến sắp xếp cho bố mẹ cô.
Đế Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên vừa mới dậy, Đế Vân Hi, Đế Vâ9n Tiêu và Đế Vân Mặc vẫn chưa xuống dưới,
trông thấy con gái xuất hiện ở phòng khách vào lúc sáng sớm, Tạ Thanh Nghiên lập tức nở nụ cười tươi rói.
“Bé con, sao con dậy sớm thể? Không phải người trẻ tuổi đều thích ngủ nướng à? Ba ông anh lười chảy thây của
con vẫn đang ngủ kia kìa!”
Đế Tịnh Hiên cũng cười rất hiền từ “Thiên Thiên là cô bé tốt nhất thế giới, làm sao có thể đem ra so sánh với ba
thằng anh của nó được?”
Tạ Thanh Nghiên gật đầu: “Cũng đúng”
Cảnh Thiên: …
Từ khi về nhà họ Đế, bố mẹ cô như bối mật, ngọt đến mức không biết được hình dạng thật nữa.
“Quỷ con, con dậy sớm làm gì thế? Để ăn sáng với bố mẹ à?”
Lúc này Cảnh Thiên mới nói: “Không phải đầu, con muốn nói với bố mẹ một chuyện rất quan trọng”
Cảnh Thiên đưa tài liệu mới in ra cho Tạ Thanh Nghiên rồi cười tít mắt: “Mẹ, năm xưa mẹ không chỉ sinh ra con mà
còn cả em trai sinh đôi Tân Dương của con nữa”

Tạ Thanh Nghiên đột ngột há hốc miệng, bà cảm thấy hình như bà nghe thấy tiếng hàm dưới của mình nứt ra.
Cảnh Thiên đưa tay ra sờ: “Mę… hình như mẹ trật khớp rồi.”
“Bé ngoan, con nói sao cơ?Ýcon là năm xưa mẹ đã sinh thai long phượng?”
“Vâng”
Cảnh Thiên biết bố mẹ đang sốt ruột nên nói tiếp: “Năm xưa mẹ không chỉ sinh ra con mà còn sinh cả em trai Tân
Dương của con nữa. Bâ1y giờ con đã tìm được thằng bé rồi. Mẹ xem này, báo cáo đây?
Đế Tịnh Hiên lập tức đón lấy bản báo cáo kết quả, Tạ Thanh Ngh0iên cũng vội vàng sán lại xem.
Khi thấy độ tương tự 99.9999%, được kết luận là song sinh, Tạ Thanh Nghiên không kìm được mà1 bịt miệng lại,
nước mắt trào ra.
“Xin lỗi… mẹ xin lỗi, là mẹ vô trách nhiệm, không bảo vệ được hai đứa, khiến hai anh em2 con lưu lạc bên ngoài. Là
mẹ không tốt”
“Mẹ… Là chị em. Mẹ đừng nhầm nhé. Chị em! Nó là em, con là chị”
“Con… 6làm sao con biết?”
“Con nghĩ thế đấy. Mẹ không hiểu đầu, có lẽ đây chính là sự nhạy cảm đặc biệt mà chỉ song sinh mới có, n9gười
khác không cảm nhận được đâu.”
“Thật… thật à?”
“Vâng, thật đấy” Cảnh Thiên gật đầu: “Con đã có suy nghĩ muốn bảo vệ Tân Dương ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi,
con không thể chịu được khi thấy cậu ấy bị ức hiếp. Hôm qua con biết có một người phụ nữ muốn dùng quy tắc
ngầm với cậu ấy, hoãn thời gian phẫu thuật của mẹ cậu ấy, còn bắt công ty quản lý cấm vận, con không nhịn được
cơn tức nên phải ra mặt giúp cậu ấy.”
“Con nói gì cơ?” Tạ Thanh Nghiên ngơ ngác: “Có người muốn dùng quy tắc ngầm với em trai con? Là ai? Con khốn
nào vô liêm sỉ như thế!”
“Mẹ yên tâm, cô ta đã bị A Xuyên xử lý rồi, bởi vì cô ta tình cờ lại là nghệ sĩ trong công ty của A Xuyên”
“Gì cơ? Một đào kép mà dám dùng quy tắc ngầm với con trai mẹ?” Tạ Thanh Nghiên thấy tam quan của mình sắp
vỡ vụn vì chấn động, vẻ mặt không thể tin được.
“Bố cô ta là quản lý cấp cao của Trung Bác, thế nên cô ta bảo bố nói với bên công ty quản lý của Tân Dương, công ty
quản lý bèn chèn ép Tân Dương”
“Người phụ nữ đó quá đáng ở chỗ mẹ của Tân Dương bị u não giai đoạn cuối, phải nằm viện, cô ta bèn gài kể chèn
ép Tân Dương, để Tân Dương không có thu nhập, cùng đường cùng lối rồi phải cầu xin cô ta. Tân Dương không xin
xỏ gì cô ta mà nhân lúc rảnh rỗi vào buổi tối, cậu ấy đến quán bar hát. Nhưng người phụ nữ đó lại mua chuộc chủ
quán bar, khiến Tân Dương không lấy được tiên, hoặc là lấy được tiền thì hôm sau sẽ bị đuổi việc. Cũng may là Tân
Dương đến quán bar của bạn A Xuyên, lúc ấy con mới biết được tình hình.”
Thấy bố mẹ đang run lên vì tức, Cảnh Thiên vẫn chế việc chưa đủ lớn, nói tiếp: “Hơn nữa, hôm qua A Xuyên bảo
quản lý của quán bar đưa trước cho Tân Dương một triệu tiền công hát, vậy mà nửa đường lại bị cướp. Con khốn
đó dám tìm người cướp tiền của Tân Dương, còn đến bệnh viện tìm bác sĩ phụ trách, không có sự cho phép của cô
ta thì bác sĩ đó không thể làm phẫu thuật cho mẹ Tân Dương.”
“Con khốn đó tên là gì?” Tạ Thanh Nghiên đã sầm hẳn mặt xuống.
“Mai Nhược Đan.”

“Mẹ biết con khốn đó. Dám bắt nạt con trai của bà đây, bà đây không tha cho nó đâu!”
“Mẹ,AXuyên đang xử lý cô ta rồi, mẹ không cần lo đầu. Cứ chờ cô ta ngừng hợp đồng với công tyAXuyên đã rồi tính”
“Ngừng hợp đồng? Đã bồi thường hợp đồng chưa?” Đế Tịnh Hiên hỏi ngay.
“Có chứ ạ” Chiến Lê Xuyên vội trả lời: “Nhất định phải bồi thường cho đến khi cô ta khuynh gia bại sàn, nợ nần chồng chất. Đến lúc
đó chắc chắn cô ta sẽ đi tìm công ty khác, hơn nữa còn rất có khả năng là sẽ cố gắng ký với Hoàn Thụy”
Đến lúc đó con sẽ cho cô ta điều kiện thật tệ và uy hiếp các công ty khác không được ký hợp đồng với cô ta. Cô ta
cùng đường1 rồi thì chắc chắn sẽ ký với Hoàn Thụy, chờ cô ta vào công ty rồi, con sẽ từ từ hành cô ta”
Ba anh em nhà họ Đế đã 0đứng ở đầu cầu thang từ lúc nào, họ đã nghe thấy cuộc nói chuyện của mọi người trong
phòng khách.
Tuy cũng rất vui 1vì họ không chỉ có một cô em gái mà còn có một cậu em trai nữa, nhưng cảnh ngộ của em trai lại
khiến cơn giận đối với kẻ th2ù chúng cháy lên trong lòng ba người anh.
Đế Vân Hi vỗ vai Đế Vân Tiêu: “Anh sẽ cho người thông báo với tất cả công6 ty quản lý ở nước Z, ai dám nhận cô ta
tức là đối đầu với Tập đoàn Thanh Nghiên. Những cái khác thì phải nhờ em rồi”
<9br>“Anh cả yên tâm đi, thực ra chỉ cần em đi đánh tiếng bằng danh nghĩa Hoàn Thụy thì sẽ không có ai dám nhận
cô ta đâu.”
“Nếu đã dùng tính mạng của mẹ của em trai mình để uy hiếp, chi bằng để cô ta nếm thử cái gì gọi là gia đình tan
nát, chưa biết chừng cô ta vẫn nghĩ mình không sai đấy” Đế Vân Mặc chêm vào.
“Anh ba nói đúng, hôm qua khi em gặp cô ta, cô ta vẫn nghĩ rằng mình không hề sai. Cô ta nghĩ cô ta thích em trai
mình thì đó chính là vinh hạnh của cậu ấy, nếu cậu ấy không thích cô ta, vậy thì trời không dụng đất không tha.
Thậm chí cô ta còn không cho phép bác sĩ phẫu thuật cho mẹ của cậu ấy, cô ta nghĩ rằng nếu cậu ấy thực sự yêu mẹ
của mình thì nên qua lại với cô ta. Cô ta xinh đẹp, nổi tiếng lại nhiều tiền, không có lý gì mà đến tính mạng của mẹ,
em trai mình cũng không ngó ngàng gì mà không chịu qua lại với cô ta.”
Sau khi nghe xong mấy đứa con mình nói, Đế Tịnh Hiên tổng kết lại: “Được rồi, vậy thì cho gia đình tan nát đi,
cũng để cô ta nếm thử sự đau đớn khi người thân nằm viện mà không có tiền phẫu thuật.”
“Bố nói đúng lắm” Chiến Lê Xuyên hùa theo.
Quản gia Từ đến gọi mọi người sang nhà chính ăn cơm, đã nghe thấy toàn bộ mọi chuyện.
Ông thầm cảm thán, thảo nào có thể trở thành nhà giàu nhất nước Z, cái nhà này không có ai tốt lành cả. Bây giờ cả
cậu chủ nhà ông cũng tham gia vào rồi, ai mà chọc vào thành viên của nhà họ Đế thì đúng là bi kịch.
Nhà họ Đế chuẩn bị ăn sáng xong sẽ cùng Cảnh Thiên đến Viện nghiên cứu Lawrence.
Khi cả nhà ăn cơm với ông cụ Chiến cũng thảo luận về vấn đề này, vì vậy ông cụ cũng biết được chuyện của Tân
Dương.
Điều khiến người nhà họ Đế vô cùng hài lòng chính là sau khi ông cụ Chiến nghe được hoàn cảnh của Tân Dương,
câu đầu tiên ông nói ra chính là: “Cái khác thì thôi, chỉ cần bắt cô ta nếm mùi gia đình tan nát là được rồi.”
“Mà con tự nhiên nhớ ra một chuyện” Cảnh Thiên nói
“Chuyện gì?” Cá nhà đã đồng thanh hỏi.
Cảnh Thiên nhìn bố mình rồi nói: “Bố, bình thường song sinh rất hiếm gặp, nếu không có di truyền từ người thân thì chi có khi buồng
trứng đa nang có hai trứng chín cùng lúc mới xuất hiện tình trạng sinh đôi.”
“Thiên Thiên,ýcon là nhà mình có gen để sinh đôi?”
Cảnh Thiên gật đầu: “Thực ra đợt trước con đã muốn nói chuyện này với bố rồi, nhưng con vẫn chưa điều tra ra chuyện này nên vẫn
chưa dám chắc chắn.”
“Chuyện gì?”

Trước đây bồ uống thuốc của Saka, lần nào cũng đích thân đến gặp Saka ạ?”
Đế Tịnh Hiên gật đầu: “Phải, vì có liê1n quan đến bệnh tim nên mẹ con không yên tâm”
Tạ Thanh Nghiên cũng gật đầu: “Mẹ lo cho bố con nên cho dù thuốc 0của Saka rất có tác dụng, lần nào khi đến đó
lấy thuốc, bố mẹ đều đích thân đi. Không chỉ bố con mà cả mẹ nữa, lần nào 1mẹ cũng đi cùng với bố con.”
“Tức là vẫn còn một người giống hệt bố đến lấy thuốc ở chỗ người khác?” Đế Vân Hi 2hỏi Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên gật đầu: “Hồng Lục nói với con rằng hồi trước thư ký của bố có gọi điện cho Saka, nó6i là bố cần mua
thêm ít thuốc. Đằng nào thì Saka cũng có thuốc dự nên đồng ý bán cho anh ta. Bởi vì là thư ký của bố đế9n lấy nên
Saka không đích thân đón tiếp mà để Hồng Lục lo liệu”
“Tức là thực ra bố có một người anh em sinh đôi, hơn nữa người đó cũng bị bệnh tim tương tự, còn An Nhiên là
con của ông ta với Trình Thục Ngọc” Tạ Thanh Nghiên nói.
“Vâng. Con nghĩ vậy, không thì không có lý nào Đế An Nhiên và bố lại có mức độ tương đồng gen cao đến vậy?
Cả nhà im lặng một lát rồi nhanh chóng chấp nhận ý kiến này.
“Cũng tức là năm xưa ông nội đưa bà nội rời khỏi nhà họ Đế, họ không chỉ ra tay với bà nội mà còn ra tay với cả
đứa trẻ trong bụng bà nữa.”
Những gì Đế Vân Tiêu nói khiến mọi người chìm vào trầm tư.
Rất rõ ràng, nhìn dáng vẻ ngơ ngác của bố là biết ông nội hoàn toàn không hay biết gì về việc mình còn có một đứa
con trai song sinh, còn cụ của họ thì đã động chấn động tay với bà nội khi ông nội đưa bà rời khỏi nhà họ Đế ở nước
B, cắt đứt quan hệ.
“Vậy là bây giờ kẻ địch đã biến thành anh em sinh đôi với bố, Để An Nhiên trở thành con gái của anh em sinh đôi.
Chúng ta làm thế nào với họ bây giờ?” Đế Vân Mặc hoi.
Lần này Tạ Thanh Nghiên không nói gì nữa.
Bởi vì đây là anh hoặc em trai sinh đôi của chồng mình, bà có thể lòng dạ sắt đá với kẻ địch, nhưng với người thân
gần gũi đến vậy của chồng, bà vẫn muốn tôn trọng ý kiến của ông.
Đế Tịnh Hiên nói ngay mà không cần suy nghĩ: “Có gì mà phải nghĩ chứ? Anh em à… người ta đối xử tốt với tôi thì


Có thể có được người thân như vậy, đời này Đế Tịnh Hiên hài lòng lắm rồi.
Cái gì mà anh em, cái gì mà cháu gái, cái gì mà ông nội chú hai chú ba, ông không cần ai hết.
“À đúng rồi bố, hình như con đắc tội với Đề Nhiễm Lạc rồi.” Lúc này Cành Thiên mới nhớ đến chuyện hình như cô đã đắc tội với nhà
họ Đếởnước B.
“Đắc tội là như thế nào? Con gái mẹ là kiểu người tùy tiện đắc tội với người ta sao? Rõ ràng con gái mẹ là thiên thần nhỏ hiểuý
người ta nhất trên thế giới này. Con không đắc tội với người ta đâu, chắc chắn là nó trêu vào con nên con mới phản kích”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK