“Anh ơi [ôm ôm.jpg] [tim vỡ.jpg] [khóc.jpg” “Anh ơi bọn em mãi mãi ủng hộ anh.”
“Giới giải trí đã thối nát đến mức độ này rồi cơ 3à? Có kim chỉ nên có thể mặc kệ pháp luật, tùy tiện hãm hại người
khác thế à?”
“Bạn học bảo bọn họ từng là người yêu nhưng cô ta1 không thừa nhận, em gái cũng nói bọn họ từng là người yêu
nhưng cô ta vẫn không thừa nhận. Bây giờ anh ấy đã đích thân thừa nhận rồi mà9 cô ta vẫn không chịu nhận.
Không biết đại gia của cô ta có nhận hay không?”
“Yêu tinh đừng làm ông già nhà cô chết trên giường 3nhé.”
“Quả nhiên chỉ thấy người mới cười, nào hay người cũ khóc! Cho dù đã bám cành cao khác thì cũng không đến
mức phải ép chết8 tình cũ chứ.”
Cảnh Kiệt cũng đã thấy mấy thứ trên mạng, cậu tức đến mức gọi điện thắng cho Trình Thục Ngọc.
Trình Thục Ngọc vừa thấy là Cảnh Kiệt gọi đến, đang tức mà không có chỗ xả nên vừa bắt máy đã chửi: “Mày còn
biết gọi điện về à? Tao còn tưởng mày chết ở ngoài kia rồi chứ. Mày có biết là bố mày đang không biết sống chết
trong phòng mổ không? Mày có biết công ty nhà này sắp phải đối mặt với phá sản rồi không? Mày là con trai của
nhà họ Cảnh à? Có phải mày cũng muốn học theo con súc vật kia, bỏ rơi người nhà mày luôn không?”
Những lời chất vấn mà Cảnh Kiệt định nói kẹt lại trong cổ họng, cậu phản ứng mất vài giây rồi mới hỏi một câu: “ở
đâu?”
Trình Thục Ngọc báo lại địa điểm rồi mới hùng hổ cúp điện thoại, sau đó thấy Cảnh Lạc hơi rầu rĩ.
“Mẹ, mẹ nói xem, Cảnh Thiên liệu có hận con vì chuyện Mục Lan Kỳ không? Thực sự không ngờ được rằng Mục
Lan Kỳ lại ghi âm lại, còn đăng cả những gì con nói lên nữa. Đúng là đồ khốn nạn!”
Trình Thục Ngọc cười lạnh: “Nếu nhà chúng ta còn muốn dựa vào con súc vật kia để phát triển, vậy thì chúng ta
còn sợ nọ sợ kia. Nhưng con xem bây giờ chúng ta đã bị con tai vạ đó hại thành thế nào rồi? Một khi chuyện công ty
trốn thuế bị thẩm tra, bên bố con chắc chắn là không thoát được, đóng bù càng không được vì nhà mình hoàn toàn
không có tiền. Bảo là gả nó đi để đổi lấy công ty, kết quả con xem đồ tại vạ đó hại nhà mình thê thảm đến mức nào
rồi?”
“Bây giờ chúng ta đã chẳng còn gì để nó hại nữa, may là bố con đã giành được mảnh đất đó rồi, nếu nhà họ Chiến
rút toàn bộ nhà cung ứng, cùng lắm thì chờ đến khi chính phủ ban hành lệnh, đất tăng giá, nhà chúng ta sẽ bán
mảnh đất đó đi, kiếm được phải gấp đôi. Cho dù phải trả một ít cho công ty cho vay thì chúng ta vẫn có thể có đến
“Cái gì?” Cảnh Lạc kinh ngạc: “Sao con lại không biết? Bố mẹ vay tiền không cần thông báo cho con biết à?”
Trình Thục Ngọc thấy Cảnh Lạc không vui bèn vội vàng bảo: “Lúc đó mẹ đi vay với bố con, bọn họ bảo bố mẹ lớn tuổi rồi, cho dù có
quan hệ với nhà họ Chiến thì cũng không thể tiến hành vay tiền đưrợc. Ban đầu là định dùng tên Cảnh Kiệt, nhưng Cảnh Kiệt ngu dốt
không tiền đồ như thế, làm sao mẹ có thể yên tâm vay cả tỷ mầy bằng tên nó được? Chưa biết chừng lại làm hỏng lúc nào không
hay.”
“M… bố chắc chắn là mảnh đất đó sẽ kiếm được chứ?” mẹ