Tuy DNA và RNA của mỗi người đều khác nhau, nhưng chỉ cần cùng là con người thì biểu hiện gen cơ bản vẫn
giống nhau,
Nhưng RNA của Chiến Lệ Xuyên lại có một sợi khác biệt hẳn với người bình thường.
Cho dù là cơ thể được ngâm tr1ong linh tuyên thời gian dài như cô cũng không xuất hiện sự khác biệt như thế này.
Sự khác biệt này, cô từng gặp 9rồi.
Thậm chí còn từng nghiên cứu rất sâu.
Chẳng trách anh lại không hề nhạy cảm với những thứ gây mê.
Không những không nhạy cảm với thuốc mê mà thậm chí anh còn không phản ứng với rất nhiều loại thuốc khác
nữa.
Cảnh Thiên đặt lại các loại thuốc giảm đau mà cô đã chuẩn bị từ trước, bảo dược sĩ cùng mình xuống phòng
lạnh ở tầng âm ba để lấy thuốc.
Bên ngoài phòng lạnh có người trông coi, người đó quen dược sĩ hay ra vào nơi này, nhưng không hề biết Cảnh
Thiên Không biết thì không biết, nhưng anh ta vẫn trông thấy chữ “S” bắt mắt trên chiếc áo blouse trắng của cô.
Đó là dấu mà chỉ có giáo sư y khoa hàng đầu của Viện nghiên cứu Lawrence mới có tư cách sở hữu. Nghe nói trừ vị
boss ở trụ sở chính Lawrence ở nước ngoài ra thì chỉ có sáu người sở hữu, đến cả thủ đô cũng không có giáo sư y
khoa hàng đầu như vậy.
Đến Phó viện trưởng Hồng Lục của Viện nghiên cứu Lawrence cũng chỉ mới đạt cấp AAA.
Người lính canh cửa lại nhìn thấy chữ “S” trên người cô gái này, quan trọng là cô gái này còn trẻ hơn cả Hồng Lục.
Còn xinh đẹp đến thế này.
Người lính này do Viện nghiên cứu Lawrence điều từ nước ngoài về, tuy suýt nữa là không kìm được mà huýt sáo
với Cảnh Thiên khi nhìn thấy cô, nhưng anh ta biết rõ sự nghiêm túc cần có ở nơi này.
Chỉ có thể vội vàng mở cửa ra cho người ta.
Một luồng hơi lạnh ùa ra ngoài. Cảnh Thiên bước thẳng đến giữa phòng lạnh rồi thành thạo lấy một ít thuốc đánh
dấu s trên giả. Số thuốc này chỉ có giáo sư cấp S mới được phép chạm vào, dù có là Hồng Lục thì cũng cần báo cáo
để được lấy thuốc trên giá này.
Cảnh Thiên lấy rất nhiều loại thuốc, sau đó lại lấy một ống thuốc thử nhỏ từ trong một ngăn tủ được đóng kín ra,
sau đó dùng ống tiêm rút lấy một nửa số nước thuốc bên trong ống thuốc thử.
Nhiệt độ trong phòng lạnh này là -18 độ, hầu như tất cả thuốc đều đang cấp đồng, nhưng loại thuốc này vẫn ở dạng
lỏng.
Khi Cánh Thiên đóng ngăn tủ được đóng kín đó lại, dược sĩ trông thấy hình như bên cạnh tủ có viết một chữ “Z“.
Sau khi lấy thuốc, Cảnh Thiên bèn dẫn dược sĩ ra ngoài, cửa phòng thuốc được đóng lại lần nữa.
Dược sĩ nhìn chỗ thuốc trong tay, biết số thuốc này đều có liên quan đến gen. Rõ ràng là cô gái này làm phẫu thuật
cho một người bại liệt, mút thần kinh tủy sống không liên kết được thì vì sao lại dùng thuốc cho gen?
Z chắc chắn cũng là thuốc về gen, nhưng chữ Z này đại diện cho cái gì? Cấp bậc à?
Thấy Cảnh Thiên tự cầm loại thuốc này, số còn lại thì đều để mình cầm, dược sĩ thầm ghi nhớ loại thuốc không ghi
tên này.
Anh đúng là bị liệt rồi, nhưng mắt anh không bị mù!
E rằng đến đứa trẻ con mới ở với cô được nửa ngày cũng có thể nhận ra cô luôn ấy.