Cô vẫn còn trẻ, năm năm nữa cô cũng mới 25 tuổi, cũng gần với tuổi tác trong kiếp trước. Năm năm này cứ coi như
nhặt về để phát tài là3m giàu.
Sau khi ngọn lửa được dập tắt, ông bà Cảnh đã tìm người dọn những thứ chưa bị cháy trong nhà ra ngoài.
Lam C1ảnh Loan là một khu nhà ở dành cho người giàu tại thành phố H, bên trong có nhiều cây xanh, môi trường
tốt. Hai người đã quen ở đây r9ồi nên ông Cảnh báo bà Cảnh nhanh chóng tìm một căn biệt thự trống để chuyển
vào.
Thành phố H tấc đất tấc vàng, rất nhiều ngư3ời không mua được biệt thự nên ở Lam Cảnh Loan đến giờ vẫn còn
những căn biệt thự bỏ trống.
Vậy mà khi bà Cảnh sang biệt thự 8lúc trước không có ai ở để hỏi thuê nhà thì phát hiện đã có người đang chuyển
đồ vào trong biệt thự đó.
Sau khi hỏi mới biết hóa ra căn nhà này đã được mua cách đây một tiếng rồi.
Bà Cảnh chỉ có thể đi đến những căn biệt thự điều kiện không được tốt lắm, không có vườn hoa để hỏi giá.
Tuy nhiên ba căn biệt thự bỏ trống mà bà ta biết đều đã được mua lại trong vòng một tiếng ngay chiều hôm đó.
Bà Cảnh nói với ông Cảnh chuyện này, ông Cảnh cảm thấy rất lạ, nhưng lúc đó ông ta đang gọi điện báo Cảnh Kiệt
về nhà giúp chuyển đồ, nhưng không thể liên lạc được.
Hai vợ chồng bận rộn cả buổi trưa và buổi chiều trong đống đổ nát, trong lòng vô cùng tức giận, vậy mà người lao
động duy nhất là Cảnh Kiệt lại không nhờ vả gì được.
Không chỉ vậy, cuối cùng họ còn không thể ở trong biệt thự.
Ông Cảnh chỉ có thể gọi nhân viên của công ty đến giúp đỡ, đi hỏi từng nhà xem khu chung cư pha lê cao cấp trong
Lan Cảnh Loan có căn nào thuê được không. Nhân viên hỏi thăm tất cả mọi người, chủ nhà có nhu cầu cho thuê
cũng nhận được tin của người mua từ hai tiếng trước, đã ký hợp đồng mua bán nhà rồi.
Ông Cảnh tức đến mức không ngừng nói: “Tốt lắm! Tốt lắm!”
Trong lòng càng tin chắc vụ hỏa hoạn này và chuyện thuê lại, mua bán những căn nhà kia đều là do một người làm.
Cuối cùng, không còn cách nào khác, người nhà họ Cảnh chỉ có thể tạm thời thuê một căn hộ cao tầng diện tích lớn,
có rất nhiều cấp dưới. Những cấp dưới đó mỗi người một căn biệt thự hoặc mỗi người một căn hộ pha lê hàng trăm nghìn tệ.
Nói trắng ra, ông Cành cảm thấy người này có thù hằn với mình.
Cuối cùng, cấp dưới của ông Cảnh báo cáo rằng chủ nhà đối diện đã trở lại rồi, vì vậy ông bà Cảnh chuẩn bị sang cãi nhau với đối
phương. Nhìn thấy nhiều người muốn qua đó như vậy, Cảnh Lạc không lo lắng đối phương dám trắng trợn làm mình bị thương nên
cũng đi theo. Lúc này Tạ Thanh Nghiên đã bỏ rơi con trai và quay về với vòng tay của chồng mình rồi.
“Ông xã, mình giỏi quá! Tại sao em lại không nghĩ đến chuyện đốt nhà bọn họ chứ?” (2)