Hai thái cực trái ngược nhau xuất hiện trên cùng một con người, hơn nữa còn vô cùng hòa hợp.
Thế anh có thích tôi không, anh trai?3”
Cảnh Thiên như một con yêu tinh, không chỉ tán tỉnh Số 1 bằng ngôn ngữ mà thậm chí còn khoác tay mình lên vai
Số 1.
Chiế1n Lê Xuyên: …!!
Số 1 bị Cảnh Thiên tán tỉnh, nó vừa vất vả nói ra chữ “thích” vừa bắt đầu xuất hiện vòng tròn choáng váng ở mắt.9
“Cô… đừng chạm vào tôi…”
Chiến Lê Xuyên mở to mắt nhìn người máy có thể coi là hoàn hảo bắt đầu chập mạch dưới sự trê3u chọc của Cảnh
Thiên.
Anh…
Quên mất có người thích động chân động tay rồi.
Lần trước động chấn động tay, người 8máy còn có thể gạt phăng Cảnh Thiên ra, nhưng lần này, anh để người máy
chấp nhận Cảnh Thiên về tình cảm nhưng cơ thể vẫn tiếp tục cài đặt hệ thống không cho phép người khác chạm
vào. Hai hệ thống mâu thuẫn với nhau, dẫn đến chập mạch.
Cảnh Thiên cũng phát hiện điểm khác thường nên vội vàng bỏ tay mình ra. Nhưng người máy vẫn tự động tắt
nguồn. Nó biến về hình dạng một cái bàn, sau đó dựa vào góc tường. Bảo sao lần nào cô vào phòng Chiến Lê Xuyên
và các nơi khác trong nhà họ Chiến đều không thấy người máy này, hóa ra là biết biển hình.
“Sao tôi thấy nó bị khuyết thiếu về tính cách nhiều thế nhỉ?”
Chiến Lê Xuyên: …
Cảnh Thiên lại tiếp tục cảm thán: “Tính anh vẫn tốt hơn.”
Đây là lần đầu tiên Chiến Lê Xuyên được người ta khen ngợi tính cách, anh khẽ nhướn mày.
“Cô nghĩ tôi tốt tính?”
“Tốt mà.” Cảnh Thiên thật thà trả lời. “Người có vị thể cao đều sẽ có phong thái mà người vị thế cao nên có.”
Ánh mắt Chiến Lê Xuyên trở nên dịu dàng hơn. Thực ra anh vẫn luôn như thế này, đối xử với bình đẳng với tất cả
mọi người.
“Nhưng hơi kiêu ngạo, lại còn hơi ngượng nghịu, giống như mấy đứa nhóc trẻ trâu mới biết yêu nhưng lại không
biết nên đối xử với người ta như thế nào ấy.”
“Mới biết yêu?” Chiến Lê Xuyên nhìn Cảnh Thiên: “Cô nghĩ tôi thích cô à?”
Câu hỏi này là để hỏi cô, cũng để hỏi chính anh.
Anh không hề bài xích cô, thậm chí còn mong đợi cô đến, đó là vì cô là vợ anh, hơn nữa cô đã cứu anh hai lần liên
rồi.
Thế nên anh cũng không biết mình không bài xích cô vì cô từng cứu mạng anh, hay là vì thực sự thích cô.
Nghe câu hỏi nghiêm túc của Chiến Lê Xuyên, Cảnh Thiên cười như một con cáo.
“Cười gì?”
“Anh đã thế này rồi mà vẫn có thể thích ai đó được cơ à? Được rồi, câu hỏi này chờ anh khỏe lại rồi nói tiếp nhé!”
Đôi mắt sâu của Chiến Lê Xuyên nheo lại đầy nguy hiểm.
Nên biết rằng người bình thường mà nói câu như này trước mặt anh, cho dù chỉ liên quan với chủ đề này thôi, e
rằng kết cục đều sẽ là chết tươi.
Người phụ nữ này dám ngang nhiên giễu cợt anh bị bại liệt!
Còn có lòng thương cơ bản nhất không vậy?
Quan trọng là, anh lại còn không hề thấy giận. “Cô chê tôi bị liệt?”
Đối diện với cô gái đầu tiên dám thể hiện sự coi thường anh một cách rõ ràng như thế này, anh lại không biết nên nói gì.
“Có điều…”