Trong cơn tức giận, Đế An Nhiên đã hết tất cả trang sức trên bàn xuống đất.
Không tìm thấy kéo trong ngăn tủ, cô ta 3chỉ có thể lôi hết chỗ quần áo trẻ cũng phải mấy chục nghìn, đắt cũng phải
trên một triệu xuống đất, sau đó dùng móc quần á1o móc rách tất cả những quần áo có thể móc được.
“Em đang làm gì vậy?”
Một giọng nói điềm tĩnh vang lên sau9 lưng Đế An Nhiên, khiến cô ta sợ đến mức suýt nhảy dựng lên.
Giọng nói này không nóng không lạnh, thậm chí không m3ang theo sự tức giận, nhưng sức uy hiếp của nó còn
đáng sợ hơn cả lời mắng mỏ của Đế Vân Tiêu và Đế Vân Thụy vừa rồi.
<8br>Động tác của Đế An Nhiên cứng đờ lại, biểu cảm khi quay lưng về phía Đế Vân Hi lập tức chuyển từ gớm
ghiếc sang ấm ức. Đế Vân Hi đang bình tĩnh nhìn cô ta khiến nước mắt cô ta tuôn rơi.
“Anh cả…
Đế Vân Hi là người duy nhất trong ba anh trai cho cô ta tiền tiêu vặt, hơn nữa còn cho không ít. Coi như là người
đối tốt với cô ta nhất.
Vì vậy, trước mặt Đế Vân Hi, Đế An Nhiên đã thu lại cơn nóng giận, bởi vì cô ta biết Đế Vân Hi không thích người
la hét ầm ĩ nhất.
“Anh hỏi em đang làm gì thế?”
“Em… em…”
Đế An Nhiên thực sự không thể nói dối. Vì vậy cô ta chỉ có thể làm cho mình trông càng tủi thân hơn.
“Anh cả, có phải mọi người không cần em nữa không? Hu hu hu hu… tối hôm qua mẹ VÌ Cảnh Thiên nên hung dữ
với em. Vốn dĩ hôm nay em đến tìm mẹ để xin lỗi, nhưng khi đến đây, thử em nhìn thấy chính là cảnh các anh và
bố mẹ vui vẻ hòa hợp chung sống cùng nhau, thậm chí mọi người còn bố trí phòng cho Cảnh Thiên. Còn em… vừa
nãy quản gia Lục nói ở đây không có phòng của em, bảo em đợi bố mẹ quay về rồi nói sau.”
“Em là con gái của nhà họ Đế mà trong ngôi nhà này thậm chí còn chẳng có lấy một căn phòng. Cảnh Thiên thì sao?
Một người ngoài như cô ta lại một mình được ở tận ba phòng. Hơn nữa đồ đạc bên trong
còn là do anh hai và anh ba đích thân bố trí. Cho dù các anh thực sự cảm thấy Cảnh Thiên rất tốt, mềm lòng để cô ta
làm con dâu của nhà họ Đế, nhưng em là con gái của nhà họ Đế kia mà! Mọi người có từng nghĩ tới cảm nhận của
em không?”
“Nghĩa trên mặt chữ. Không hiểu à?” Khuôn mặt Đế Vân Hi nhàn nhạt.
Trái tim Đế An Nhiên không hiểu sao lại hoảng loạn, cô ta có cảm giác như thể có thứ gì đó đã đi chệch khỏi quỹ đạo ban đầu.
Thấy Đế An Nhiên nhìn mình bằng đôi mắt to ngấn nước, Đế Vân Hi lạnh nhạt và tàn nhẫn nói: “Anh không biết tại sao em lại từ
châu Đế đến thành phố H, nhưng ở đây quả thực không có phòng cho em, bọn anh cũng chưa từng cân nhắc tới em.”