"Vâng, được ạ." Cảnh Thiên đồng ý mà không cần suy nghĩ.Nhận tiền của người ta thì phải giúp người ta làm việc, đây là chuyện đương nhiên từ xưa đến nay.
Tuy rằng lúc trước cô không phải người nhận một trăm triệu đó, cô cũng không được xơ múi gì, nhưng nếu như cô tiếp nhận cơ thể của Cảnh Thiên, trở thành cô ấy, cộng thêm cả bệnh trầm cảm không thể nào chữa được lúc trước, sau khi bước vào cơ thể này đã không còn nữa.
Đối với cô mà nói, đây không phải là chuyện mà một trăm triệu hay một tỷ có thể giải quyết được.
Mạng của cô đáng giá lắm chứ!
Cô sẽ cho họ biết rằng giao dịch với cô là một chuyện rất đáng đồng tiền bát gạo.
Trong lòng ông cụ Chiến biết rõ Cảnh Thiên không muốn gả vào nhà họ Chiến.
Suy cho cùng, dù trước đây Lê Xuyên có giỏi giang như thế nào đi chăng nữa thì giờ đây anh đã trở thành một bệnh nhân mắc chứng liệt nửa người trên rồi.
Nhưng ông tin lời nói của đại sư Tịnh Viễn! Tin rằng sau khi phúc tinh này gả vào nhà họ, Lê Xuyên sẽ dần dần tốt lên.
Vì vậy, dù biết rằng Cảnh Thiên và bạn trai cũ của cô vẫn còn vương vấn không dứt được, biết rằng có lẽ hôm nay Khương Vũ Hi đã phải chịu ấm ức...
Nhưng những điều này không quan trọng.
Chỉ cần Lê Xuyên có thể càng ngày càng thuận lợi hơn là được.
Ông cụ chưa bao giờ cho rằng việc xử lý một tên người yêu cũ hoàn toàn không có giá trị của cháu dâu là một vấn đề.
Nếu Cảnh Thiên thực sự không thể dời xa đối phương, ông cụ sẽ nghĩ cách khiến đối phương rời xa Cảnh Thiên.
Khương Vũ Hi thực sự không nuốt nổi nữa, nức nở bảo mọi người từ từ ăn rồi khóc lóc chạy lên tầng.
Thấy vậy, quản gia Từ lặng lẽ bước ra ngoài.
Ông ta phải trông cô Khương chuyển phòng.
Hôm nay, kết quả phục hồi chức năng của Chiến Lê Xuyên lại đả kích ông cụ Chiến một lần nữa, tâm trạng của ông cụ vô cùng tồi tệ, không muốn ăn gì cả.
Sau khi giải quyết chuyện của Khương Vũ Hi và Cảnh Thiên, ông cụ rời khỏi phòng ăn.
Cả phòng ăn chỉ còn lại hai người là Cảnh Thiên và Chiến Vũ Hằng.
Nhìn người bên cạnh vẫn đang ăn uống say sưa, Chiến Vũ Hằng cũng nổi hứng thú.
"Hôm nay em dâu ăn uống ngon miệng nhỉ?"
Cảnh Thiên vừa xới cơm vừa đáp: "Lúc nào tôi cũng thấy ngon miệng."
Dù sao thì trong mấy năm mắc bệnh trầm cảm, cô ăn gì cũng không ngon miệng.
Đây là lần đầu tiên trong nhiều năm cô được ăn một bữa no.
Hơn nữa, tay nghề của đầu bếp nhà họ Chiến thật sự rất tốt.
"Vậy à?" Chiến Vữ Hằng ngạc nhiên nói: "Lúc trước khi cô ăn ít, tôi bảo cô ăn nhiều vào, nhưng cô lại nói với tôi rằng cô luôn ăn rất ít."
Sau khi ăn xong, Cảnh Thiên uống ngụm canh cuối cùng rồi lau miệng nhìn Chiến Vũ Hằng, đáp không để tâm: "Vậy sao? Chắc là di chứng sau chấn động não đấy, tôi không nhớ là đã trả lời cậu cả vấn đề này rồi.
Tôi ăn xong rồi, cậu cả cứ dùng bữa nhé."
Nói rồi cô đứng dậy, ngẩng cao đầu ưỡn ngực, tao nhã bước đi.
Một khi ông cụ qua đời, tất cả mọi thứ của nhà họ Chiến đều sẽ thuộc về Chiến Vũ Hắng, một kẻ bị liệt như Chiến Lê Xuyên sẽ không có được thứ gì cả.
Vì vậy, nguyên chủ chỉ muốn hốt càng nhiều tiền và tài nguyên của nhà họ Chiến càng tốt, sau đó sẽ tìm cách cao chạy xa bay với người trong lòng.
Về phần Chiến Lê Xuyên trông như thế vào, cho dù vào phòng một lần, cô ấy cũng không nhìn kỹ xem đối phương mặt mũi ngang dọc ra sao.
Nhưng bản thân cô lại biết người tên Chiến Lê Xuyên này..