Mục lục
Lạc Mất Cô Dâu Xung Hỉ - Chiến Lê Xuyên - Cảnh Thiên (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến Lê Xuyên khó chịu ở tim, sắc mặt trở nên trắng bệch ngay sau củ giẫm ga của Trạch Ngôn. Cảnh Thiên vội
vàng làm động tác lụ3c đồ, một viên thuốc xuất hiện trong tay cô.


Đây là loại thuốc viên cô làm ra để đặc trị tình trạng bệnh hiện giờ của Ch1iến Lê Xuyên sau đợt cho thuốc lần
trước, nhưng vì không được sao sấy nên trông không được căng tròn mượt mà như vậy mà thôi. Xé9t về tác dụng
thuốc thì đều giống nhau, thậm chí còn đặc trị tốt hơn.


“Trạch Ngôn, lái xe dưới 60km/h, lái xe ổn định, c3ố gắng đừng phanh đột ngột, tim anh ấy không chịu được đâu.”


Trạch Ngôn giật mình, tuy anh ta hoàn toàn không biết Cảnh 8Thiên hiểu y thuật nhưng vẫn nghe mệnh lệnh của
cô theo bản năng.


Chiếc xe đang trong trạng thái lao điên cuồng từ từ giảm tốc độ, mấy chiếc Hummer chống đạn cũng đi chậm lại,
giảm hẳn tốc độ xuống hơn 50km/h. “Có lẽ cậu chủ phát bệnh tim rồi. Lần trước bác sĩ nói nếu không cấp cứu kịp
thời thì e rằng cậu chủ sẽ không chịu nổi.”


Vận Chu ngồi ở ghế lái phụ sợ đến tái cả mặt, vô cùng lo lắng.


“Không sao, không có chuyện gì đâu.”


Cảnh Thiên lại như có ma lực, không chỉ nhanh chóng xoa dịu Trạch Ngôn và Vân Chu đang hốt hoảng mà còn xoa
dịu cả Chiến Lê Xuyên đang chịu đựng cơn phát bệnh lần nữa. Cảnh Thiên ngồi trước mặt Chiến Lê Xuyên, nắm lấy
tay anh bằng cả hai tay và nói: “Bây giờ anh ngồi như vậy sẽ không có lợi cho lưu thông máu, tôi ôm anh nắm
thẳng ra được không?”


Chiến Lê Xuyên cảm thấy cả lồng ngực mình đang tụt xuống rất nhanh, anh muốn mở miệng nói nhưng lại nhận ra
rằng mình đã yếu ớt và khó chịu đến mức không thể lên tiếng nổi.


Thấy anh khẽ gật đầu, Cảnh Thiên đưa tay ra định ôm ngang anh lên. Ai ngờ chiếc xe lăn thông minh kia lại như
được làm bằng phân tử nano công nghệ cao, chúng nhanh chóng phân tách thành từng khối lập phương nhỏ cỡ
một centimet.


Những hạt nhỏ này giống như thủy triều, nhanh chóng rời ra khỏi cơ thể của Chiến Lê Xuyên. Lúc này Cảnh Thiên
mới nhìn ra, cơ thể của Chiến Lê Xuyên có thể ngồi vững trên xe lăn như một người bình thường đang ngồi trên
ghế, nhưng thực ra anh đã cột chính mình vào xe lăn rồi.


Cơ thể anh và từng khớp nối đều được cột rất vững, không thể động đậy, bên ngoài khoác thêm chiếc áo nên không
ai thấy gì.


Nói thật thì Cảnh Thiên rất ít khi cảm động vì ai đó, bởi vì một người từ nhỏ đã phải sống sót trong đủ loại truy sát
ám sát lừa gạt thì không cần bất cứ cảm xúc gì cả.


Nhưng lúc này thấy Chiến Lê Xuyên hành hạ chính mình vì cô như vậy, hơn nữa còn là người đầu tiên tìm đến khi
cô bị đưa đến đồn cảnh sát, Cảnh Thiên vẫn chấn động.




Trong một tuần đó, anh không muốn họ động vào mình nên cứ nằm lì trên giường, thà bị lở loét cũng kiên quyết không cho họ động chạm lau rửa lung tung. Đến mấy hôm sau, người máy hộ lý Số 1 đã được làm xong, lúc ấy mới có “người chuyên biệt” chăm sóc cho anh.


Tức là từ khi bị liệt đến bây giờ chưa từng có ai bế anh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK