*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Được rồi mà mẹ, mẹ đừng nói nữa. Chị cũng chỉ có ý tốt thôi.”
Cảnh Lạc lại làm chuyên gia hòa giải lần nữa, sau đó cô ta nói với Cảnh Thiên: “Chị à, mẹ cũng không cố tình mắng chị đầu. Chưa nói đến chị, đến em vào phòng Tiểu Kiệt ảnh hưởng đến việc học của nó một chút thôi cũng bị mẹ mắng rồi. Tiểu Kiệt sắp phải thi đại học rồi, mẹ sợ nó không thi đỗ được nên nói chuyện hay làm gì cũng sẽ hơi sốt ruột một chút, chị đừng để bụng.”
“Đúng đấy Thiên Thiên, con cũng biết tình hình của Cảnh Kiệt mà. Mẹ con hơi lo lắng cho nó quả, con đừng để bụng.”
Cảnh Thiên lạnh lùng nhìn Cảnh Lạc vội vàng giải thích này nọ trước mặt cô và bà Cảnh, một nụ cười rạng rỡ bỗng nở rộ trên mặt cô, khiển Cảnh Lạc nhìn mà phát sợ.
“Tự nhiên bị chửi rồi mọi người còn bảo con đừng để bụng. Người yêu ngủ với em gái mình mọi người cũng bảo con đừng để bụng. Mọi người… đúng là tốt bụng ghê nhỉ?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều lúng túng, trừ Cảnh Kiệt.
“Thiên Thiên, mẹ con nóng tính mà, nhưng bà ấy cũng chỉ có ý tốt thôi. Em trai con học kém, nếu không cố gắng học hành thì nó thực sự không thể vượt hơn người khác đầu. Còn Tiểu Lạc, chuyện đó thực sự là lỗi của nó, bố mẹ đã mắng nó rồi, nó cũng đã hứa là sẽ thay đổi rồi. Tần Dịch là người yêu của con, còn con là chị gái của nó, nó tuyệt đối không giành người yêu với chị gái đầu. Hơn nữa nó cũng thế rồi, sau này tuyệt đối không tơ tưởng đến Tần Dịch nữa, con đừng giận nữa nhé, tránh làm tổn hại đến tình cảm của hai chị em.”
Cảnh Thiên lại nở nụ cười hiền lành: “Bởi vì con và Tiểu Lạc là chị em, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ của con thì nó đều sẽ thích, có cái gì mà cuối cùng không trở thành thứ của nó không? Đằng nào thì con cũng lấy chồng rồi, thứ cuối cùng trước khi lấy chồng, nó thích thì cứ lấy đi thôi, không cần phải làm như mình ấm ức tủi thân lắm đấu. Sau này có nhắc trước mặt ai thì cũng không thể để con phải chịu cái danh không nhường cô em gái mắc bệnh tim vì chuyện này được. Tất cả những gì con có đều đã cho Cảnh Lạc rồi, chỉ cần Cảnh Lạc có thể nhớ được điểm tốt này của con, đừng có bép xép sau lưng con là được.”
Cảnh Thiên nói vậy khiến ông bà Cảnh đều tỏ ra gượng gạo.
Chỉ có Tần Dịch vẫn đứng ở bên ngoài không dám vào là bứt rứt hẳn khi nghe thấy Cảnh Thiên lại vứt bỏ anh ta một lần nữa một cách không hề do dự.
Anh ta vội vàng đi vào phòng Cảnh Kiệt rồi nôn nóng nói: “Thiên Thiên, người anh yêu là em, không phải Tiểu Lạc, sao em có thể đẩy anh cho Tiểu Lạc như thế? Anh là người, không phải đồ vật, em như vậy anh sẽ đau lòng lắm đấy.”
Cảnh Kiệt siết chặt hai nắm tay, vô cùng tức giận. Cậu nhân lúc Tần Dịch đang ở ngay trước mặt mình, vung nắm đấm lên dộng thẳng vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ta.
“A…”
“Anh Dịch!” Tiếng hét thảm thiết của Tần Dịch và tiếng kêu ré lên của Cảnh Lạc gần như vang lên cùng một lúc. Tần Dịch bị cú đấm bất ngờ của Cảnh Kiệt làm ngã vật xuống đất, còn Cảnh Lạc thì lao đến đỡ anh ta dậy ngay lập tức. Còn Cảnh Thiên mang tiếng “bạn gái” thì lười biếng tựa vào bàn như con rắn mềm oặt không xương, hớn hở xem kịch.
*Chương có nội dung hình ảnh
Xem ảnh 1
“Mày kiểm tra hộ nó? Bản thân mày học hành như thế nào mà mày còn không rõ à? Thế này có khác gì mày hại em mày không?”
“Được rồi mà mẹ, mẹ đừng nói nữa. Chị cũng chỉ có ý tốt thôi.”
Cảnh Lạc lại làm chuyên gia hòa giải lần nữa, sau đó cô ta nói với Cảnh Thiên: “Chị à, mẹ cũng không cố tình mắng chị đầu. Chưa nói đến chị, đến em vào phòng Tiểu Kiệt ảnh hưởng đến việc học của nó một chút thôi cũng bị mẹ mắng rồi. Tiểu Kiệt sắp phải thi đại học rồi, mẹ sợ nó không thi đỗ được nên nói chuyện hay làm gì cũng sẽ hơi sốt ruột một chút, chị đừng để bụng.”
“Đúng đấy Thiên Thiên, con cũng biết tình hình của Cảnh Kiệt mà. Mẹ con hơi lo lắng cho nó quả, con đừng để bụng.”
Cảnh Thiên lạnh lùng nhìn Cảnh Lạc vội vàng giải thích này nọ trước mặt cô và bà Cảnh, một nụ cười rạng rỡ bỗng nở rộ trên mặt cô, khiển Cảnh Lạc nhìn mà phát sợ.
“Tự nhiên bị chửi rồi mọi người còn bảo con đừng để bụng. Người yêu ngủ với em gái mình mọi người cũng bảo con đừng để bụng. Mọi người… đúng là tốt bụng ghê nhỉ?”
Một câu nói khiến tất cả mọi người đều lúng túng, trừ Cảnh Kiệt.
“Thiên Thiên, mẹ con nóng tính mà, nhưng bà ấy cũng chỉ có ý tốt thôi. Em trai con học kém, nếu không cố gắng học hành thì nó thực sự không thể vượt hơn người khác đầu. Còn Tiểu Lạc, chuyện đó thực sự là lỗi của nó, bố mẹ đã mắng nó rồi, nó cũng đã hứa là sẽ thay đổi rồi. Tần Dịch là người yêu của con, còn con là chị gái của nó, nó tuyệt đối không giành người yêu với chị gái đầu. Hơn nữa nó cũng thế rồi, sau này tuyệt đối không tơ tưởng đến Tần Dịch nữa, con đừng giận nữa nhé, tránh làm tổn hại đến tình cảm của hai chị em.”
Cảnh Thiên lại nở nụ cười hiền lành: “Bởi vì con và Tiểu Lạc là chị em, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần là thứ của con thì nó đều sẽ thích, có cái gì mà cuối cùng không trở thành thứ của nó không? Đằng nào thì con cũng lấy chồng rồi, thứ cuối cùng trước khi lấy chồng, nó thích thì cứ lấy đi thôi, không cần phải làm như mình ấm ức tủi thân lắm đấu. Sau này có nhắc trước mặt ai thì cũng không thể để con phải chịu cái danh không nhường cô em gái mắc bệnh tim vì chuyện này được. Tất cả những gì con có đều đã cho Cảnh Lạc rồi, chỉ cần Cảnh Lạc có thể nhớ được điểm tốt này của con, đừng có bép xép sau lưng con là được.”
Cảnh Thiên nói vậy khiến ông bà Cảnh đều tỏ ra gượng gạo.
Chỉ có Tần Dịch vẫn đứng ở bên ngoài không dám vào là bứt rứt hẳn khi nghe thấy Cảnh Thiên lại vứt bỏ anh ta một lần nữa một cách không hề do dự.
Anh ta vội vàng đi vào phòng Cảnh Kiệt rồi nôn nóng nói: “Thiên Thiên, người anh yêu là em, không phải Tiểu Lạc, sao em có thể đẩy anh cho Tiểu Lạc như thế? Anh là người, không phải đồ vật, em như vậy anh sẽ đau lòng lắm đấy.”
Cảnh Kiệt siết chặt hai nắm tay, vô cùng tức giận. Cậu nhân lúc Tần Dịch đang ở ngay trước mặt mình, vung nắm đấm lên dộng thẳng vào khuôn mặt khôi ngô tuấn tú của anh ta.
“A…”
“Anh Dịch!” Tiếng hét thảm thiết của Tần Dịch và tiếng kêu ré lên của Cảnh Lạc gần như vang lên cùng một lúc. Tần Dịch bị cú đấm bất ngờ của Cảnh Kiệt làm ngã vật xuống đất, còn Cảnh Lạc thì lao đến đỡ anh ta dậy ngay lập tức. Còn Cảnh Thiên mang tiếng “bạn gái” thì lười biếng tựa vào bàn như con rắn mềm oặt không xương, hớn hở xem kịch.