Lạc Dao đành phải cười gượng, vẫy tay với Cảnh Thiên: “Hi!” Trong bụng đã chuẩn bị sẵn để bị đối phương chửi
cho như chó, ai ngờ đối 3phương lại nhướn mày với cô một cách yêu kiều: “Hi.”
Khoảnh khắc đó, Lạc Dao cảm thấy xương mình như nhũn ra, đó là cảm giác1 như bị điện giật.
Lạc Dao lắc cái đầu đang váng vật, vội vàng giải thích: “Thực ra vừa nãy tôi đến để lấy đồ, nhưng thầy cô9 và Tần
Dịch đang nói chuyện, tôi định để lát nữa hằng lấy. Tôi chưa nghe thấy gì hết.” Cuối cùng Lạc Dao không nói tiếp
được nữa, t3rước ánh nhìn chăm chú của đôi mắt đẹp như thấu suốt lòng người, Lạc Dao giơ tay nhận sai: “Được
rồi được rồi, tôi thừa nhận là tôi 8đã nghe thấy rồi…”
Lạc Dao ho khan hai tiếng, thấy Cảnh Thiên vẫn không tức giận, cái miệng thuộc về trái tim ham hỏng chuyện đã
lên tiếng trước mà không thông qua não bộ.
“Tức là không phải cô yêu đơn phương Tần Dịch, mà là trước kia hai người là người yêu, nhưng bây giờ đã chia tay
rồi?”
Cảnh Thiên còn chưa kịp trả lời, Lạc Dao đã nói tiếp: “Nhưng mỗi lần fan của Tần Dịch công kích cô, Tần Dịch đều
đứng ngoài xem kịch, không những không đứng ra thừa nhận thân phận của cô, đã vậy lần nào cũng để mặc fan
của anh ta chửi bởi cô bằng những lời lẽ ác độc nhất. Anh ta quả đáng thể! Thế này đúng là đồ trà xanh khốn nạn!”
Cuối cùng, những lời Lạc Dao nói đã chạm đúng huyệt của Cảnh Thiên.
Cảnh Thiên nghe mãi, cuối cùng đã gật đầu sau khi nghe thấy câu nói cuối cùng: “Cô nói đúng.”
Sau đó bỏ đi.
“Ôi chao!!”
Nhìn bóng lưng Cảnh Thiên, Lạc Dao cảm thấy hôm nay mình đã hít được một quả thị siêu thơm. Bên ngoài,
Dương Duyệt bị Cảnh Thiên làm cho tức đến phát điên, cho dù La Gia Ni và Cảnh Lạc an ủi như thế nào cũng đều
không có tác dụng.
Hình Mỹ Kỳ thấy Dương Duyệt vẫn đang làm mình làm mấy thì không nhịn được nữa: “Dương Duyệt, nhân lúc
đạo diễn Phan vẫn chưa tìm cô, cô mau đi nhận lỗi với ông ấy đi. Cô không phải không biết tính nết đạo diễn Phan,
chỉ cần làm ông ấy cáu lên, đến Ngọc Hoàng ông ấy cũng mặc kệ đấy.”
Câu nói nghiêm túc của Hình Mỹ Kỳ khiến Dương Duyệt đang dần dỗi chờ Cảnh Thiên đến xin lỗi hơi hoang
mang.
Cô ta còn đang nghĩ xem ban nãy có phải mình có lỗi trước không, trợ lý của đạo diễn Phan đã đến.
“Chị Dương Duyệt, đạo diễn Phan mời chị đến phòng làm việc của ông ấy.”
Dương Duyệt thót tim, một dự cảm xấu dâng lên trong lòng.
“Chuyện gì thế?”
Trợ lý lịch sự đáp: “Ông ấy chỉ bảo tôi đến báo với chỉ một tiếng, mời chị đến phòng làm việc của ông ấy.”
Sau khi cô ra ngoài, gần như tất cả mọi người đều im thin thít. Đến cả La Gia Ni luôn quỳ liếm Dương Duyệt và Cảnh Lạc vừa mới lân la bắt mối với Dương Duyệt, lúc này đều tránh xa cô ta. Đạo diễn Phan ngả về phía ai là chuyện rất rõ ràng rồi, nếu họ còn không thức thời thì có lẽ người bị đạp ra sẽ chính là bọn họ. Dương Duyệt có chống lưng, họ thì không.
Nhìn mấy người bên ngoài đang chỉ trỏ mình, Dương Duyệt tức quá gầm lên.