Cảnh Thiên nhìn một lượt bạn bè của Cảnh Kiệt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở đội trưởng Tề Thịnh.
Bởi vì Cảnh Kiệt là do Tề Thịnh phát hiện3 ra, hơn nữa Tề Thịnh còn vô cùng nhẫn nại với Cảnh Kiệt khi làm huấn
luyện viên kiêm đội trưởng. Nhưng… cô cứ có cảm giác Tề Thịnh mới là công1.
Thời đại này, hiểu chết liền.
Tề Thịnh bị Cảnh Thiên nhìn đến dại cả lưng, cuối cùng thấy Cảnh Thiên nắm lấy ngón tay của Cảnh 9Kiệt, thả
xuống, rồi thôi nhìn anh ta bằng ánh mắt kỳ cục, anh ta mới thở phào.
“Đi nào, hôm nay đã đặt phòng tốt nhất ở tầng cao nhất ch3o các anh rồi. Trong phòng đó có một bể bơi trên cao,
lặn dưới nước có thể nhìn thấy cảnh đêm dưới mặt đất đấy”
Cô thích cái bể bơi đó, t8hế nên sau này mới mua một hòn đảo rồi xây một biệt thự trên vách núi cheo leo.
Sống ở trong đó có thể nhìn thấy sóng biển dữ dội đập vào đá ngầm ngay dưới chân bất cứ lúc nào.
Tề Thịnh từng nghe nói về phòng ở tầng cao nhất, anh không nhịn được mà hỏi một câu: “Phòng ở tầng cao nhất
đó, nghe nói chi phí thấp nhất là bốn trăm nghìn, chuyện này là thật hả?”
“Mới có bốn trăm nghìn thôi sao?” Cảnh Thiên thắc mắc.
Con khốn chết giẫm Đổng Duyệt Đồng kia, lần nào thanh toán hóa đơn cũng toàn hơn một triệu.
Mọi người: …
Mới?
Không biết mọi người mang tâm trạng như thế nào khi theo Cảnh Thiên vào khách sạn Đế Hoàng.
Tổng giám đốc khách sạn là Từ Lập đã chờ sẵn ở đại sảnh. Vì giám đốc điều hành bảo ông ta lên Weibo phổ cập sự
tích và ảnh của Cảnh Thiên, người xinh đẹp như vậy, tổng giám đốc nhìn một cái là nhận ra ngay.
Một nhóm các quản lý cấp cao và cấp trung của khách sạn Đế Hoàng ào ào lao đến trước mặt Cảnh Thiên.
“Xin hỏi, cô là cô Thiên Thiên phải không ạ?”
Vì giám đốc điều hành đã đặc biệt dặn dò, chỉ có thể gọi là cô Thiên Thiên, không được phép gọi là cô Cảnh. Tuy
không biết vì sao phải như thế nhưng tổng giám đốc hoàn toàn tận tụy nghe lời.
Cảnh Thiên sững người rồi gật đầu, đáp một tiếng “ừ.
“Chào cô Thiên Thiên, tôi là tổng giám đốc chi nhánh thành phố H của khách sạn Đế Hoàng, tôi họ Từ, tên Từ Lập.
Cậu cả và cậu ba đã để dành sẵn phòng cho cô, tôi dẫn cô lên nhé!
“Cảm ơn sếp Từ”.
Cảnh Thiên mỉm cười hiền lành khiến Từ Lập có cảm giác, nếu vị này không phải là phu nhân giám đốc tương lai,
vậy thì là phu nhân của cậu ba rồi.
“Không cần không cần, đây là việc tối nên làm mà. Cậu cả đã dặn rồi, sau này có Thiên Thiên có nhu cầu gì thì cứ
việc nói với tôi. Ví dụ như bạn bè của cô cần ở khách sạn hoặc là đến đây dùng bữa, tôi đều có thể sắp xếp trước cho
cô. Đây là danh thiếp của tôi”
“Vâng”
Mọi người không dám thô lỗ với chị gái, chỉ có thể thô lỗ với Cảnh Việt thôi.
Cành Kiệt không hề có bạn bè gì ở trường.
Bởi vì cậu học kém, không thích nói chuyện, tự ti, công ty gia đình lại sắp phá sản, thế nên cuộc sống của cậu ở trường tư rất khó
khăn.
Cậu chỉ có một người bạn, nhưng mẹ cậu coi thường người ta, không cho hai người qua lại với nhau.