“Chị gái mày và Tần Dịch yêu nhau được một năm rưỡi rồi mà chưa từng để cho nhà họ Tần nắm được bất cứ điểm
yếu nào, mày thì sao? Mày là người thứ b3a, tao đã bảo mày vừa phải thôi, đừng huênh hoang như vậy. nói với
mày là phúc đi đôi với họa, mày nhất định không nghe, nhất định muốn đến những n1ơi có camera, nhất định phải
đến nhà Tần Dịch. Bây giờ bị uy hiếp rồi thì lại trách chị mày? Nếu lúc đầu mày không đi liếm cục cứt đó thì hôm
nay l9ửa có cháy lên đầu mày không?”
Lời nói của Cảnh Học An khiến sắc mặt Cảnh Lạc đỏ bừng lên, mạch máu ở thái dương cũng nổi lên, khiến Trình
3Thục Ngọc nhìn mà hoảng sợ.
“Ông xã, ông đừng nói nữa! Bây giờ mọi chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta nên nghĩ cách giải quyết, không phải là c8hỉ
trích, ông có chửi chết Tiểu Lạc cũng vô dụng thôi.”
“Tại sao lại vô dụng?” Tiếng mắng chửi nóng nảy của Cảnh Học An lại vang lên ở đầu dây bên kia.
“Tất cả đều do sự dung túng của bà nên mới nuôi dạy nó thành cái dạng không có bản lĩnh gì, lòng tự tôn và lòng
đố kỵ còn cực kỳ cao. Mày bảo là lòng đố kỵ của mày cao thì thủ đoạn của mày cũng phải cao! Kết quả chỉ toàn
dùng mấy cái thủ đoạn hèn hạ không thể để cho người khác biết được. Sau cùng là đứa trẻ được nuôi dạy trong
một nhà, chị mày có thể nhẫn nhịn như vậy, sau đó đánh cho cả nhà không kịp trở tay, mày thì không làm được?”
Cảnh Lạc: …
“Cảnh Lạc, tao nói cho mày biết, khó khăn lắm công ty mới có khởi sắc và phát triển theo phương hướng tốt. Nếu vì
mày mà đến mức phá sản thì mày cho rằng Bạch Đồ còn có thể tiếp tục ở bên này được nữa không? Cải ngoại hình
này của mày ở trong những gia đình bình thường thì còn được coi là xinh đẹp, nhưng nếu đặt trong làng giải trí thì
vớ được cả năm. Dựa vào cái gì mà cậu Bạch lại cưới mày? Tao nói cho mày biết, đừng nghĩ đến chuyện nhà họ
Cảnh cá chết lưới rách với chị mày để bảo vệ mày nữa, không có nhà họ Cảnh, mày chẳng có gì cả! Mày nghe rõ
chưa?”
Cảnh Lạc không lên tiếng, sắc mặt vô cùng khó coi.
“Ông mày đang nói chuyện với mày đấy, con mẹ nó, rốt cuộc mày có nghe thấy không?” Cảnh Học An đột nhiên
quát một cách mất kiên nhẫn, khiến cho Cảnh Lạc và Trình Thục Ngọc sợ hãi run lên.
“Nhưng…”
Trình Thục Ngọc mới chỉ phát ra âm thanh, Cảnh Lạc đã lườm bà ta, Trình Thục Ngọc lập tức không lên tiếng nữa.
“Nhưng cái gì?”
Cảnh Học An lập tức bất an, quát: “Tôi hỏi mấy người nhưng cái gì?”
Cảnh Lạc mím môi không dám nói.
Cảnh Học An ôm gáy, lúc này ông ta đã cảm nhận được sự đau đón.
Nhận thấy mình không ổn, ông ta vội vàng muốn ngồi xuống, nhưng cơ thể ông ta lão đào, hoàn toàn không theo sự điều khiển của
ông ta.
Đầu dây bên kia, Trình Thục Ngọc vẫn đang giải thích.
“Cũg… cũng không đến mức vào đường cùng mà. Dù thế nào thì mấy ngày trước ông cũng mua được mảnh đất đó rồi. Mành đất hơn
một tỷ, cho dù sau này chúng ta đi theo con đường chính quy thì tỷ lệ hoàn vốn cũng hơn một tỷ…”