“Đạo diễn Phan, tôi thấy hôm nay nên hoãn lại đã, hoặc là quay cảnh khác.”
Đạo diễn Phan ngẩn ra: “Là sao?”
“Vai Phượng Thánh Hiên, e rằng ông lại phải chọn người mới rồi.”
“Anh Vân, ý anh là sao?” Tần Dịch hiểm khi nổi g1iận.
Thấy Tần Dịch cáu, Vân Tiêu vui hẳn lên.
Liếc mắt nhìn Tần Dịch thấp hơn mình hẳn một khúc, Vân Tiêu 9thực sự không hiểu sao hồi xưa em gái mình lại
thích cái loại khốn nạn như thế này được.
“Ý là gì chẳng lẽ cậu khô3ng biết? Cậu tưởng làm chuyện như thế rồi, cậu vẫn có thể tiếp tục ở lại đoàn làm phim à?
Cậu coi Vân Tiêu này là gì vậy? 8Tần Dịch, Thiên Thiên tố cáo cậu, kiện cậu, đó là việc cậu đáng phải nhận. Loại
tiểu nhân như cậu, sâu mọt của xã hội, đứng hít thở ở đây thôi cũng gây ô nhiễm không khí.”
Nhìn bộ dạng hèn hạ của thằng ranh này khi tức giận, trong đầu Vân Tiêu có bốn chữ xoay vòng…
Chết đi cho ông!
“Chuyện gì thế?”
Đạo diễn Phan ngơ ngác. Trong giới giải trí, Tần Dịch là người đầu tiên có thể khiến Vân Tiêu chửi thẳng không nể
mặt như vậy. À không, Cảnh Lạc là người đầu tiên, Tần Dịch là người thứ hai.
Đều nằm trong đoàn làm phim của ông ta.
Lại còn đều liên quan đến Cảnh Thiên! Thể là ông ta lại sắp phải đổi người đấy à?
Còn quay bộ phim này được nữa không?
“Tần Dịch bỏ tiền tìm blogger đăng phốt, nói tôi tặng cho Thiên Thiên một chiếc xe trị giá một trăm triệu đô la, nói
tôi là đại gia sau lưng Thiên Thiên. Sau đó còn dùng hơn hai mươi nghìn thủy quân lên điều hướng dư luận, khiến
fan của tôi đối đầu với Thiên Thiên, chửi mắng cô ấy. Bây giờ sự việc đã lộ ra rồi, cậu ta tưởng cậu ta vẫn có thể tiếp
tục đóng vai Phượng Thánh Hiên. Đạo diễn, ông nghĩ sao?”
Nhắc đến chuyện này, Vân Tiêu chí hận không thể bóp chết Tần Dịch.
Mẹ Vân Tiêu muốn mượn tay Tần Dịch để Chiến Lệ Xuyên thấy được anh ta hào phóng như thế nào.
Nhưng mẹ anh ta chưa từng nghĩ đến chuyện, sau khi họ bỏ mặc chuyện này, rất nhiều người lấy danh fan Vân
Tiêu rồi bắt đầu đi chửi bới em gái anh ta.
Sau khi họ nhận ra, anh ta gọi điện cho Thiên Thiên, hỏi có cần giải quyết hay không, cô lại nói không cần. Anh ta
không dám trách mẹ nên đành quay sang hận Tần Dịch.
Đạo diễn Phan nhìn Vân Tiêu đang chìm trong tức giận, không dám suy nghĩ lấy một giây. Trước lời chất vấn của
đại gia, đạo diễn Phan lên tiếng…
“Tuyệt đối không thể!”
Sắc mặt Tần Dịch khó coi đến cực điểm,
Sống trong giới giải trí hơn một năm, trừ lúc là người mới bắt đầu phải nhìn sắc mặt người ta, phải chịu người ta
Một tiếng vang giòn đanh, mu bàn tay của Tần Dịch bị Cành Thiên gạt ra không hề thương tình.
“A…”
Tần Dịch đau đến mức biến sắc đột ngột, cả khuôn mặt nhăn nhúm lại.
Cảnh Thiên đánh anh ta bằng nguyên khí. Lúc này mu bàn ty anh ta không đỏ nhưng xương bên trong chắc chắn là đau đến tận tim
gan.