“Cho tôi á?”
“Ừ, cô có thích không?”
Khóe miệng Đế Vân Hi nhếch lên, nở một nụ cười xinh đẹp cổng chiều không giới hạn, ngay cả vệ 3sĩ không biết
chuyện bên cạnh anh ta cũng trợn tròn mắt.
Ông chủ lớn này là một con quỷ ăn thịt người không buồn chớp mắt, luôn được gọi l1à ma vương. Đối với phụ nữ
thì càng không bao giờ cười nói, là kiểu còn cấm dục hơn cả nam thần cấm dục là cậu hai. Bao nhiêu năm nay,
không có ng9ười phụ nữ nào dám đến gần anh ta.
Lúc này lại thu lại khí thể liếc nhìn phụ nữ một cái là đủ để làm đối phương sợ phát khóc, giảm tư thế 3của bản
thân đến mức thấp nhất, khoác vẻ mặt thành kính rồi hy vọng cô gái này có thể nhận số tiền này của anh ta.
Chỉ có đám vệ sĩ mới bi8ết rằng, để bắt và được người phụ nữ này, ông chủ của họ đã âm thầm yêu cầu họ dùng
máy bay không người lại để điều tra ở đây trong một khoảng thời gian dài, biết được người phụ nữ này lái xe đi
ngang qua, họ mới “không cẩn thận” đâm vào.
Hóa ra đâm vào cô ấy là để cho cô ấy tiền?
Liếc nhìn chiếc xe Porsche chỉ có hai triệu tệ người phụ nữ này lái, một số vệ sĩ không khỏi lộ vẻ hâm mộ.
Cảnh Thiên nhìn thấy nhiều vàng như vậy thì sao lại không thích được chứ? Cô thích tiền nhất mà.
Nhưng…
Chưa nói đến chuyện cô cầm nhiều vàng thỏi như vậy phải để đầu, chỉ mỗi cái cân nặng này thôi…
Cô sợ rằng sau khi cô dùng một tay xách cái thùng vàng này lên rồi, họ sẽ chết khiếp mất. Sau khi Đế Vân Hi trở
thành người giàu nhất châu Đề, đương nhiên Cảnh Thiên biết anh ta. Ngay cả trước đây, với tư cách là Saka, cô
cũng đã gặp anh ta vài lần rồi.
Cô luôn nghĩ rằng Đế Vân Hi là một người đàn ông rất chó má và keo kiệt, không ngờ rằng lại hào phóng với em
gái mình như vậy.
“Chiếc xe của tôi chỉ trị giá hai triệu, hơn nữa còn không phải là xe mới.” Cảnh Thiên nhắc nhở.
“Không sao, tôi cũng đâm vào cô rồi, cứ coi như là tôi đền tiền thuốc men cho cô.”
Để Vân Hi rất có khí thể nếu không nhét số tiền này cho em gái thì sẽ không đi.
“Nhưng nhiều vàng như vậy, xe tôi không thể để hết được.” “Không sao, tôi có xe, tôi có thể cùng cô đến ngân
hàng để gửi số vàng này.”
“Người nhà tôi bị bệnh, bây giờ tôi phải vội đến bệnh viện.”
“Vậy thì… nếu cô tiện thì có thể cho tôi số điện thoại của cô không? Sau này chúng ta lại hẹn gặp.”
“Đừng cho.”
Tân Dương nhìn người đàn ông trước mặt, luôn cảm thấy anh ta không phải là người tốt.
Hôm đó Cảnh Thiên đã bảo vệ anh ta, mặc dù anh ta chỉ nói một câu cảm ơn và không bày tỏ thêm bất cứ điều gì,
nhưng anh ta lại ghi nhớ trong lòng. Là tia nắng duy nhất xuất hiện trong cuộc đời anh ta nhiều năm qua, cho dù
phải liêu cái mạng này thì anh ta cũng phải bảo vệ cô.
Bây giờ đại khái là Cảnh Thiên đã biết tại sao đám người nhà họ Đế lại lần lượt tìm đến cô rồi. Cô chỉ không hiểu,
nếu đã biết sự tồn tại của cô rồi, tại sao họ không trực tiếp đến gặp cô mà từng người một lại tặng tiền cho cô như
vậy.
“Anh bạn nhỏ này, cậu là người nhà của cô ấy à?”
Khi đối mặt với Cảnh Thiên, Đế Vân Hi đã giảm khí thế của mình xuống mức thấp nhất, nhưng đối với Tân Dương – người không biết lượng sức mình, ra mặt lung tung, Đế Vân Hi gần như thả hết khí thế ra.