Đế Tịnh Hiên liếc nhìn con trai thứ hai, trong ánh mắt tràn đầy sự áy náy và hối hận.
Trận đòn trước đây ông rất nặ3ng tay. Bởi vì ông hoàn toàn không tin một cô bé bình thường lương thiện đáng yêu
lại tách miệng của một con chó con một c1ách ác liệt, sau đó nhét pháo vào trong miệng nó. Cho nên khi đó Đế Vân
Tiêu càng giải thích, ông càng tức giận.
Đ9ến bây giờ mới biết rằng thì ra thực sự là Cảnh An Nhiên làm.
Sự xấu xa của Cảnh An Nhiên đúng là làm mới tam quan3 của Đế Tịnh Hiên.
Đế Tịnh Hiên lên tiếng: “Bố mẹ đã nuôi con hai mươi năm, số tiền dùng cho con chắc chắn không d8ưới hai tỷ. Vốn
dĩ bố nên đi tìm bố mẹ con để đòi số tiền này, nhưng chắc hẳn là có đòi họ cũng không đưa. Cho nên số tiền và tâm
sức nuôi nấng này coi như là nhà chúng ta làm từ thiện cho nhà họ Cảnh của con. Bây giờ chúng ta đã tìm lại được
con gái rồi thì chắc chắn sẽ không tiếp tục nuôi nấng cô con gái mận chết thay đào ác ý tráo đổi đến nhà chúng ta
nữa. Nhà họ Đế có tiền, có thể giúp đỡ người nghèo, nhưng tuyệt đối không coi tiền như rác. Quản gia Lục, mời cô
Cảnh ra ngoài đi. Chúng tôi phải ăn cơm rồi.”
“Vâng thưa ông chủ.”
“Ông chủ, tôi đã nói chuyện với đoàn luật sư về trang trại rượu Cullen rồi, nhưng vẫn cần có chữ ký của cô An
Nhiên thì tài sản của công ty mới có thể được chuyển sang danh nghĩa của cô chủ được.”
Lời nói của Bạch Chinh khiến đồng tử Cảnh An Nhiên co lại, cô ta tỏ vẻ không thể tin nổi.
Đó là tài sản của cô ta!
“Ừ.” Đế Tịnh Hiên gật đầu: “Bên đó cậu đi xử lý là được, làm xong rồi hãy đi tìm An Nhiên. Con bé làm hỏng
nhiều thứ bên này như vậy, chắc chắn phải đền. Tôi cũng tin An Nhiên là một đứa trẻ hiểu rõ thời thể, so với ngồi
tù thì chắc chắn con bé sẽ bằng lòng bồi thường. Đúng không An Nhiên?”
Đối mặt với câu hỏi nhẹ nhàng của Đế Tịnh Hiên, Cảnh An Nhiên cảm thấy toàn thân mình lạnh ngắt.
Lúc này mẹ cô ta chỉ biết gắp thức ăn cho Đế Cảnh Thiên, còn bố và các anh lại muốn ép cô ta đến chỗ chết.
“Bố, bố thực sự tuyệt tình như vậy sao? Con biết là nhà họ Cảnh đã làm hai người giận. Nhưng từ khi sinh ra con
đã lớn lên ở nhà họ Đế Con là đứa con gái hai người vất vả nuôi nấng hai mươi năm mà! Con còn chưa tận hiếu,
con…”
Lúc này, cho dù Cảnh An Nhiên nói gì, quản gia Lục cũng sống chết mời cô ta ra ngoài.
Cảnh An Nhiên kiêu ngạo tới, khóc thút thít rời đi.
Cô ta vừa đi thì Cảnh Thiên nhận được cuộc gọi của Chiến Lê Xuyên.
Sau khi nói địa chi, Cảnh Thiên vui vẻ đứng lên và nói là phảf đi ra đón Chiến Lê Xuyên.