Cảnh Thiên hiểu ánh mắt của Chiến Lệ Xuyên, cô lấy một viên socola từ trong túi ra, bóc bỏ vỏ kẹo rồi nhét vào
miệng anh.
“Muốn ăn t3hì cứ nói, trong túi tôi còn nhiều lắm.”
“U”
“Thế bây giờ tôi bắt đầu phẫu thuật nhé.”
“Anh không được gây mê nên n1ếu nửa chừng thấy khó chịu thì cứ nói với tôi, tôi có thể khiến anh dễ chịu hơn
trong phạm vi lớn nhất với điều kiện không ảnh hưởng đến cu9ộc phẫu thuật.” “Ù.”
Chiến Lệ Xuyên đang ngậm socola trong miệng nên chỉ ậm ừ đáp lại, lúc này tâm trạng anh vô cùng thỏa mãn.
3
Trước đây anh không hề biết rằng có socola của nhãn hiệu nào lại ngon đến thế này, chờ phẫu thuật xong anh sẽ
hỏi lại rồi bảo Trạch Ngô8n mua một ít, để sẵn trong nhà.
Bàn phẫu thuật là loại đa chức năng, khi Cảnh Thiên nói sẽ bắt đầu phẫu thuật, một chiếc đệm hạ xuống, phủ lên
trước người Chiến Lệ Xuyên. Sau khi giữ vững người anh, bàn phẫu thuật xoay 180 độ, chờ chiếc đệm phía sau
lưng được đem đi, Chiến Lệ Xuyên đang nằm ngửa trên bàn phẫu thuật đã đổi thành nằm sấp.
Áo bệnh nhân được cởi ra, Chiến Lệ Xuyên cảm nhận được miếng bông lành lạnh đang xoa lên phần gáy anh. Phía
dưới thì anh đã không còn cảm giác gì nữa.
Hai cây kim bạc được cắm vào huyệt vị ở xương bả vai của Chiến Lệ Xuyên không lâu, anh bắt đầu cảm thấy phần
cánh tay tê đi. “Cảm nhận được không?” Cảnh Thiên hỏi.
“Có.”
Chiến Lệ Xuyên trả lời rất bình tĩnh, Cảnh Thiên biết rằng thực ra cái tên này biết thừa cánh tay mình đã hồi phục
từ trước rồi.
“Nhúc nhích ngón áp út bên tay phải cho tôi xem.”
Chiến Lệ Xuyên ngoan ngoãn nhúc nhích.
“Ngón út.”
Chiến Lệ Xuyên lại nhúc nhích
Chắc chắn mút thần kinh đã hồi phục khá tốt, Cảnh Thiên không nói năng gì, không hề do dự, cầm dao mổ lên rồi
rạch vào đoạn đốt xương sống ngực thứ ba. Máu tươi trào ra, Cảnh Thiên chỉ bình thản nhìn, Hồng Lục bên cạnh
dùng kẹp gắp một miếng băng dày lên ngay lập tức, vứt đi miếng này lại thay miếng khác lên.
Máu không chảy được bao lâu đã dừng lại dưới tác dụng của thuốc cầm máu. Lúc này, với tốc độ nhanh nhất và lực
độ vừa đủ, Cảnh Thiên đã gỡ được một cây đinh thép mà trước đó bác sĩ đã đóng lên xương sống của Chiến Lệ
Xuyên,
Hồi đầu, đốt xương sống thứ ba bị gãy, thậm chí nơi tiếp giáp với đốt thứ tư lớn bằng móng tay còn vỡ nát. Bác sĩ
bất lực, chỉ có thể dùng hai cây đinh thép cố định lại như phần xương chân khi bị gãy.
Nhưng hệ thần kinh ở tủy sống bị tổn thương là sự tổn thương vĩnh viễn.
Kim bạc của cô phối hợp với nguyên khí, có thể khiến dây thần kinh ở phần bị vỡ vụn nối liền lại, nhưng nơi bị vỡ
đó đã bị tắc, không xử lý sạch sẽ bên trong thì hoàn toàn không thể châm được.
Sau khi đinh thép được tháo ra, phần xương gãy vẫn nổi liền với tủy sống, Cảnh Thiên dùng kẹp dài bé phần xương gãy đó ra không chút nướng tay.
“Nhích tiếp ngón áp út bên tay trái cho tôi xem.”