Lúc này, tất cả người nhà họ Đế đã tề tựu đông đủ.
Cảnh Thiên giống như một cô công chúa, được mọi người vây quanh che chở, còn c3ông chúa chính hiệu của nhà
họ Đế như Đế An Nhiên lúc này lại bị tất cả mọi người ghét bỏ.
Ngay cả bố mẹ ruột của cô ta cũng trừ1ng mắt nhìn cô ta.
Lúc này Đế An Nhiên cảm thấy mình mới giống người ngoài.
“Vốn dĩ mẹ nghĩ là mọi người cùng vào nhà rồ9i hãy nói, nhưng nếu con đã nóng lòng như vậy thì mẹ sẽ nói luôn.”
“Me…” Đột nhiên Đế An Nhiên có một linh cảm chẳng lành, lin3h cảm này còn tệ hơn linh cảm Cảnh Thiên đã bỏ
bùa cả gia đình họ.
Đúng lúc này, điện thoại di động của Bạch Chinh có một cuộc g8ọi từ ngân hàng, sau khi Bạch Chinh đi ra bên cạnh
trả lời cuộc gọi, anh ta nói với Để Tịnh Hiền: “Thưa ông chủ, tài khoản của cô An Nhiên có hai mươi triệu thôi, họ
không thể trừ tiền được.”
Sắc mặt Đế Tịnh Hiên lạnh đi, hỏi: “Lúc trước con nói muốn lập nghiệp, bố chuyển cho con hai trăm triệu. Tiền đâu
rồi?”
Đế An Nhiên sợ tới mức co giật, cơ thể yếu ớt trông vô cùng đáng thương.
“Con… con mang đi đầu tư rồi.”
“Đầu tư vào cái gì?”
“Con thuê một trang viên tại nước F, dùng để trồng nho, ủ rượu. Bố cũng biết đấy, con là chuyên viên pha chế
rượu, trình độ pha chế của con đã khiến con có tư cách bước vào trang trại rượu Byron để học tập. Con còn có một
đội thể thao điện tử, đội của con sắp giành được giải quán quân toàn quốc và bước chân ra thế giới rồi.”
Nói đến sự nghiệp của mình, mắt Đế An Nhiên sáng lên.
Cô ta rất muốn tạo dựng nên sự nghiệp riêng giống như anh cả và anh hai của mình.
“Tên trang trại rượu là gì? Đế Tịnh Hiên hỏi.
“Trang trại rượu Cullen.”
Một Cullen, một Byron.
Cảnh Thiên bị Đế An Nhiên chọc cười rồi.
Một năm trước, cô đã phát hiện ra một trang trại rượu nhỏ cái gì cũng bắt chước trang trại rượu Byron của cô. Từ
tên gọi đến chai đựng rượu, rồi đến phân loại, tất cả đều là hàng nhái cao cấp.
Có điều… trong rượu của cô có nước linh tuyền nên rượu mới đắt như vậy
Đối phương chỉ có thể vẽ cọp thì sẽ được bộ da, chứ khó mà vẽ được xương cọp. Hóa ra đây là tài sản của Đế An
như vậy mà không có ai nói giúp cho cô ta.
“Mẹ phải biết con mới là con gái của mẹ! Tại sao mọi người đều nói giúp cho Cành Thiên thế?” “Vừa rồi nói đến chủ đề này bị
chuyện bồi thường làm cho lệch hướng, nếu bây giờ đã quay lại rồi thì mẹ cũng nói thẳng luôn vậy.”
Đế An Nhiên hơi ngơ ngác, dù cô ta không biết họ sẽ nói gì nhưng cô ta vô thức không muốn nghe.
Đế An Nhiên bị Tạ Thanh Nghiên kéo về phía đông bắc, bà chỉ vào một ngôi nhà phía trước nói: “Có nhìn thấy ngôi nhà bị cháy ở
đằng kia không?”