Đạo diễn Phan cũng gật đầu: “Vân Tiêu nói đúng. Aggie, tuy cô yêu nam phụ nhưng cô cũng rất quý nữ chính, cô
rất coi trọng tình bạn giữa mình 3và nữ chính. Cô phải biết rằng, cô là người có thể liều mạng vì nữ chính bất cứ lúc
nào, vì tình bạn này, cho dù cô yêu nam phụ đến mức nào t1hì cũng có thể cam tâm tình nguyện từ bỏ. Cô chỉ lặng
lẽ hi sinh vì nam phụ mà thôi.”
Bị người mình thích thuyết giáo, rồi lại bị đạo9 diễn thuyết giáo, Hình Mỹ Kỳ cảm thấy vô cùng mất mặt.
Sau đó làm lại một lần nữa, Hình Mỹ Kỳ vẫn không tìm được cảm giác, trạng thá3i của cô ta vẫn luôn rất mạnh mẽ,
không giống cảm giác khi ở chung với người bạn thân nhất.
Sau đó Hình Mỹ Kỳ báo Cảnh Thiên lấy khí 8thể ra, cô ta khăng khăng là Cảnh Thiên không có khí thế nên mới
khiến cô ta như vậy, hơn nữa cô ta còn cảm giác rằng mình đã đè bẹp Cảnh Thiên.
Vậy mà khi Cảnh Thiên phô bày khí thể ra, Hình Mỹ Kỳ vừa bắt gặp ánh mắt của Cảnh Thiên là sợ sệt.
Cuối cùng đạo diễn Phan đành bảo cô ta tự nghĩ cách tìm cảm giác. Bởi vì ông đã nói rõ điểm quan trọng rồi, nếu
vẫn không làm được thì coi như Hình Mỹ Kỳ đã tự làm mất thương hiệu bản thân.
Hình Mỹ Kỳ vẫn không tin, cô ta nghĩ đạo diễn Phan đang thiên vị Cảnh Thiên, cô ta còn định đến khi quay thật sẽ
tiếp tục dùng thực lực của mình để đè bẹp Cảnh Thiên. Quay phim và duyệt kịch bản không giống nhau, quay
phim còn phải thêm cả hành động nữa.
Sau đó là đến cảnh của Cảnh Thiên và Tần Dịch.
Cảnh Thiên thông qua ngay trong lần đầu tiên.
Nhưng Tần Dịch thì luôn bị hồ ngừng.
Sau ba lần bị hồ ngừng, đạo diễn Phan thắc mắc.
“Tần Dịch, tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi? Cậu là boss phản diện, cậu nên có khí thế mà boss phản diện nên có.
Cậu yêu nữ chính, biết rõ người nữ chính yêu là nam chính nên cậu không đủ nhẫn tâm để hại nam chính. Nhưng
đó là nội tâm của cậu, hình tượng của cậu không cho phép cậu làm một kẻ đáng thương vẫy đuôi như làm sai
chuyện gì khi ở trước mặt nữ chính như vậy. Cậu không phải người như thế. Cho dù tình yêu của cậu dành cho nữ
chính rất thấp hèn, nhưng những gì cậu thể hiện ra vẫn là ngang ngạnh và mạnh mẽ. Cậu đã hiểu chưa?”
Tần Dịch gật đầu, ánh mắt tôi đi, anh ta nói một cách vô cùng khiêm tốn: “Tôi hiểu rồi. Đạo diễn Phan, xin hãy cho
tôi thêm một ít thời gian để tôi thấm nhuần từ từ. Khi chính thức khai mảy, tôi nhất định sẽ thể hiện tốt tình cảm
đối với nữ chính.”
Miệng thì nói với đạo diễn Phan, nhưng khi nói, Tần Dịch lại nhìn về phía Cảnh Thiên.
Cảnh Lạc bên cạnh ấm ức cắn môi dưới, vẻ mặt như bị bắt nạt.
Từ khi giành được Tần Dịch từ tay Cảnh Thiên, Cảnh Lạc cảm thấy vô cùng sung sướng. Nhưng bây giờ nhìn thấy
tình yêu nồng nhiệt trong ánh mắt Tần Dịch khi nhìn Cảnh Thiên, lần đầu tiên trong đời, Cảnh Lạc cảm thấy mình
bị Cảnh Thiên giành mất thứ gì đó.
Lạc Dao ngồi phía sau nghe diễn giải đã trông thấy cảnh tượng kỳ cục vừa rồi, cô lấy điện thoại ra, nhắn tin cho
Cảnh Thiên vừa mới kết bạn Wechat.
“Cô có thể đi làm chó săn được rồi đấy.” “Đừng đùa, tôi mà vào giới chó săn thì thực sự không có việc cho đám phóng viên đó nữa đâu.”
“Ừ, trụ cột của giới chó săn.”