“Cô ấy rất giỏi về mảng nghiên cứu thần kinh, bố có thể tìm đến cô ấy. Bên phía hiệp hội y học không chỉ tự đề cao
bản thân mà còn đều là bác3 sĩ rởm, huống hồ là nhà họ Phong còn không lấy nổi cả huy chương của hiệp hội y học.
Không cần phải lãng phí thời gian, lãng phí thể diện l1àm gì, thứ hai tuần sau hai người tìm đến giáo sư J đi”
Nếu không phải vì có nhà họ Tạ, chỉ dựa vào mỗi nhà họ Để thì không thể bám 9được vào nhà họ Phong, trong mắt
bẻ con nhà bà lại là lãng phí thời gian, lãng phí thể diện?
Tạ Thanh Nghiên rất muốn nói với con gá3i rằng căn bệnh này của bố con ấy à, lúc trước ngay cả người của hiệp
hội y học cũng không thể đảm bảo tỷ lệ thành công của ca phẫu thuật đạ8t trên 50%. Một viện nghiên cứu Lawrence
đã không còn Saka của hiện tại càng không thể nào.
Nhưng bà không muốn làm con gái mình mất thể diện, nên gật đầu nói: “Được, nếu con đã nói như vậy rồi thì mẹ
và bố con sẽ đến xem sao. Con bảo bố mẹ đến thẳng đó à? Chúng ta quen Hồng Lục, cần hẹn trước với giáo sư Hồng Lục không?”
“Không cần đâu, con giúp bổ đặt lịch trước. Thứ hai tuần sau hai người đến thẳng chi nhánh tạm thời tại thành phố
H của viện nghiên cứu là được rồi.”
“Được, cảm ơn con, Thiên Thiên”
Mặc dù đối với Để Tịnh Hiên thì đi khám ở đầu cũng như nhau cả thôi, khả năng có thể điều trị được vô cùng thấp,
nhưng đây là tấm lòng của con gái, ông vẫn vô cùng vui vẻ.
“Bố, bố chắc chắn có thể sống lâu trăm tuổi”
Sau khi nghe thấy lời nói của Cảnh Thiên, Đế Vân Mặc cũng lập tức lấy lại tinh thần.
“Đúng thể ạ, chỉ cần em gái lên tiếng thì chắc chắn là không sao. Bố mẹ không cần lo lắng quá đầu. Có điều…”
Đế Vân Mặc liếc nhìn Cảnh Thiên, nói: “Lúc trước con nghe Saka nói là năm ngoái cô ấy đã đưa thuốc cho bố rồi,
sao bố lại chỉ có thuốc của ba năm trước thế?”
Tạ Thanh Nghiên và Để Tịnh Hiên đều sững sờ.
“Bố chưa từng lấy
Nói xong, ông gọi Bạch Chinh.
“Một năm trước cậu đã giúp tôi lấy thuốc ở chỗ của Saka à?”
Bạch Chinh ngẩn ra: “Không ạ?
Đế Tịnh Hiên nhìn Để Vân Mặc, nói: “Thuốc của bố đều là Bạch Chinh lấy hộ, Bạch Chinh cũng không lấy thì chắc
chắn bố không có. Hay là con nhớ nhầm rồi, không thì là Saka nhớ nhầm rồi.”
Ánh mắt Cảnh Thiên hơi tối lại, sau đó cô cười: “Không sao đâu, dù sao thì thứ hai tuần sau cũng đi khám rồi,
“Đây là thuốc viên, có lợi cho tim của bố. Nếu con không có mặt, bệnh tim của bố phát tác thì mẹ cho bố ngậm một viên thuốc như
thế này trong miệng. Đừng uống cùng nước, ngậm tan. Loại thuốc này không thích hợp tiếp xúc với không khí, để trong không khí
năm phút sẽ bị chảy ngay”
Để Tịnh Hiên và Tạ Thanh Nghiên trợn mắt nghe Cành Thiên nói.
Điều này…
Thực sự giống y hệt như cách mà Saka giải thích cho họ về cách uống thuốc lúc trước.