tamlinh247.com.vn
*********************************
Cảnh Thiên liếc nhìn những ký hiệu hóa học phức tạp đến mức người ta khó có thể hiểu được mà Lăng Tư Kỳ viết
vẽ trên vở. Cô chưa 3từng được học theo quy trình nhưng đã từng nghiên cứu về dược.
“Chị Tư Kỳ, chị đang làm hợp nhất dữ liệu à?”
Lăn1g Tư Kỳ ngạc nhiên.
“Đến nguyên tố hóa học khó như vậy mà cô cũng có thể hiểu được sao? Tôi đang làm báo cáo nghiên cứu 9để vào
viện nghiên cứu hóa học đây
“Tôi là bác sĩ mà!”
“Bác sĩ cao cấp hiệu hóa học à?” Lăng Tư Kỳ kinh ngạc.
Lúc này Cảnh Thiên mới nhớ ra y học và dược học là hai chuyện khác nhau, nhưng cô vẫn luôn đặt hai thứ này
chung một chỗ. 8
“Ha ha.” Cô cười gượng: “Thì là vì tôi cũng có hứng thú với nghiên cứu thuốc ấy mà”
Lăng Tư Kỳ nhìn Cảnh Thiên, có cảm giác như mình đang nhìn quái thú.
Bây giờ Lăng Tư Kỳ đã hoàn toàn coi Cảnh Thiên như người bạn thân có thể khiến cô hy sinh cả tính mạng mình,
nói năng cũng thân thiết hẳn lên.
“Cái gì cô cũng biết như thế thì còn để người ta sống thế nào nữa?”
“Chị cũng thể mà” Cảnh Thiên trêu xong mới nhớ ra: “Viện nghiên cứu hóa học… Nếu tôi không nhớ nhầm thì
không phải viện nghiên cứu hóa học chỉ nhận tiến sĩ sao?”
Lăng Tư Kỳ gật đầu: “Bốn năm trước tôi là sinh viên của đại học Thanh Hoa, bốn năm nay tuy không đi học nhưng
tôi chưa bao giờ dừng học. Tôi nghĩ tôi có thể thi tiến sĩ được rồi. Nhưng bây giờ tôi mới học kỳ một năm nhất, lãnh
đạo viện nghiên cứu đã đồng ý cho tôi thi đề của năm tư trong lần thi vào đợt nghỉ hè năm nhất của tôi. Nếu tất cả
học phần đều đạt thì năm sau, cũng tức là năm hai, tôi sẽ được thi tiến sĩ”
“Wow” Cánh Thiên cảm khái rồi giơ ngón cái với Lăng Tư Kỳ, sau đó cô vội vàng ôm đùi: “Chị Tư Kỳ, chị lợi hại
như vậy, tôi có một câu hỏi muốn xin ý kiến của chị”
“Cô nói đi. Chỉ cần tôi biết thì chắc chắn sẽ giúp cô. Cho dù tôi không biết thì tôi cũng sẽ nghĩ cách nhờ giáo sư giúp
cô”
“Không cần đầu. Nếu chị có thể giúp tôi thì giúp, nếu không được thì cũng không nên để người khác biết.”
Cảnh Thiên nói vậy, Lăng Tư Kỳ biết ngay rằng đây chắc chắn là một tài liệu rất quan trọng, cô bèn gật đầu: “Tôi
biết rồi. Cô cử giao cho tôi đi, tôi nhớ rồi thì sẽ hủy thứ đó đi, chắc chắn sẽ không để người khác xem đâu.”
“Ừ” Cánh Thiên gật đầu: “Vậy thì chị và Tiểu Thần ăn cơm trước đi, tôi sang phòng làm việc lấy tập tài liệu kia ra”
“Được.”
Đột nhiên, một người phụ nữ không hề bắt mắt phía sau người phụ nữ dẫn đầu đứng ra, chỉ vào Cảnh Thiên không hề mặc áo blouse
trắng, hét to.
Cành Thiên ngớ người rồi quan sát kỹ người phụ nữ vừa lên tiếng kia, sau đó hiểu ra ngay.
Hồng Lục lạnh lùng: “Cô đang nói gì vậy? Vì đây là người nhà của bệnh nhân, không phải giáo sư J gì cả. Tôi khuyên các người đừng
nên gây sự ở đây, mau chóng rời khỏi đây thì hơn. Nơi này là khu vực riêng tư của viện nghiên cứu chúng tôi, không phải bệnh viện
mà con chó con mèo gì cũng có thể vào được”