Nghĩ đến tính cách vô lại của Thanh Vân Tử, Long Dương chân nhân da đầu liền tê dại.
Thích Tín Vô nói: “Trương thiên sư vì trừ hại cho giới Pháp Thuật, chủ trì công đạo, sao lại phải sợ đầu sợ đuôi.”
Trương Vô Sinh nói: “Đại sư không biết đó, Thanh Vân Tử kia cực kỳ bao che cho đệ tử, ta dù sao cũng không dám chọc vào ông ấy đâu.”
Định Trần sư thái nghĩ nghĩ rồi nói: “Giới Pháp Thuật mấy trăm năm mới xuất hiện một nhân vật như Diệp Thiếu Dương, tuy hành vi của hắn có chút lỗ mãng, nhưng xét về tình cảm có thể tha thứ, tuyệt đối không nên tổn thương, nhưng chúng ta vất vả lắm mới khóa lại được Đạo Phong, Tru Tiên Kiếm cũng đã đem ra rồi, lát nữa trong lúc làm phép, cẩn thận hơn là được, chỉ cần Đạo Phong đền tội, lập tức cứu Diệp Thiếu Dương ra.”
“Bọn họ nói gì thế?”
Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Thương lượng xem nên giết ta thế nào, rồi cứu ngươi ra ngoài.”
“Hừm, cũng còn chút lương tâm.”
Diệp Thiếu Dương thở dài một hơi, từ trong ba lô lấy ra Thái Ất Phất Trần, đưa mắt nhìn lướt qua Tôn Ánh nguyệt, nghĩ thầm lát nữa phát động Tru Tiên Trận, có khả năng làm cô ta bị thương hay không, vì thế cũng kệ cô ta phản đối, đi tới dùng linh phù thu lại, dán lên Đả Thần Tiên, ném về phía Nhạc Hằng.
“Mau đón lão bà của ngươi này! Nhớ đừng để cô ta xông qua đây đó.”
Nhạc Hằng một tay đánh vào kết giới, phá được một lỗ hổng từ bên ngoài, nhận được Đả Thần Tiên, liền nhanh chóng lui ra, không vào trận cũng không phá trận.
Mấy vị tông sư thương lượng một hồi, không tìm được biện pháp nào tốt hơn, đành nghe theo Định Trần sư thái, đến lúc đó sẽ nghĩ cách cứu Diệp Thiếu Dương, khi mà đã phát động Tru Tiên Kiếm Trận, người trợ trận cũng không thể nào khống chế hoàn toàn được nó, nhưng sự tình đã phát triển đến nước này, tuyệt không thể bỏ cuộc giữa chừng.
Ba người bắt đầu niệm chú chủ trận, định càn khôn, chuyển bát quái, sinh pháp tương, bảo kiếm xuất.
Mọi người đồng bộ tác pháp, Tru Tiên Tứ Kiếm đang cắm trên mặt đất lần lượt phóng ra linh quang, giao hội ở trong trận pháp.
Diệp Thiếu Dương thu lại Câu Hồn tác, lấy ra Thái Ất Phất Trần, nếu nói về phòng ngự, Thái Ất Phất Trần mạnh hơn rất nhiều.
Cùng Đạo Phong lưng dựa lưng, dùng thủ pháp vẽ phù làm phép, chuẩn bị phản kích.
“Khi còn nhỏ, ta đã thấy ngươi làm phép.”
Diệp Thiếu Dương giọng pha lẫn phẫn nộ, nói, “Những tưởng ngày nào đó có thể cùng ngươi kề vai chiến đấu, đã hỏi ngươi vô số lần, ngươi cũng nói, chờ ta lớn lên đã.”
Vô số kiếm quang bay tới.
Diệp Thiếu Dương cầm phất trần trong tay, quét ngang qua, đánh nát một mảnh lớn kiếm khí.
Đạo Phong cầm trong tay Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, nhẹ nhàng đánh lui một đợt kiếm quang, hô: “Thiên Phong Lôi Hoà Kỳ”
Diệp Thiếu Dương không hề suy nghĩ, lấy Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ từ trong ba lô ra, ném qua cho hắn, đột nhiên nghĩ tới, gia hỏa này đã bị trục xuất sư môn, vì sao mình lại phải đưa chí bảo bổn môn cho hắn, hiện tại đã khác xưa rồi, việc gì phải luôn nghe lời hắn? Đạo Phong bắt được Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ, nhưng không dùng, nói: “Phối hợp cùng ta.”
Dứt lời, thi triển Mao Sơn Lăn Không Bộ, bước đạp Thiên Cương, chân dẫm Bắc Đẩu, du tẩu trong trận pháp, chiến đấu với vô số nhân ảnh đang ùn ùn kéo ra từ Tru Tiên Kiếm.
“Càn nguyên hanh lợi trinh, đoái trạch anh hùng binh, ly hỏa giá hỏa luân, chấn lôi phích lịch thanh, tốn phong tiến thối lợi, khảm thủy đa ba cấp, cấn sơn bất xuất kỳ, khôn đức hợp vô cương……”
Đạo Phong vừa di chuyển, vừa niệm khẩu quyết bộ pháp, Diệp Thiếu Dương bám chặt ở phía sau, hai người cùng xuất kích, phối hợp lẫn nhau, rất nhanh đã trở nên rất ăn ý.
“Khẩu quyết này của ngươi, vì sao không giống cái ta đã học lúc nhỏ?”
Diệp Thiếu Dương khó hiểu hỏi hắn.
“Đạo sinh nhất, nhất sinh nhị, nhị sinh tam, tam sinh vạn vật, biến hóa vô cùng.
Mao Sơn Lăng Không Bộ chia làm 3 cảnh giới: Âm dương, Địa sát,Thiên cương, khi đó chúng ta chỉ học được hai đoạn tâm pháp khẩu quyết trước, còn khẩu quyết bộ pháp Thiên Cương, là năm đó ta ngẫu nhiên có được, nghe được không……”
Khẩu quyết bộ pháp Thiên Cương, không khác nhiều lắm so với những gì mình học là mấy, chỉ có điều biến số đã tăng thêm ba lần, Diệp Thiếu Dương bước theo sát, đến lượt thứ hai cũng đã quen dần, cảm nhận được sự biến hoá vô cùng, cực kỳ ảo diệu.
Hai người chân đạp theo bộ pháp Thiên Cương, hợp lực phản kích kiếm khí, bổ trợ lẫn nhau, đã đến độ ăn ý vô cùng, nhưng mà Tru Tiên Tứ Kiếm cũng không phải hư danh, không ngừng phóng thích kiếm khí.
Bốn cây kiếm đều có thuộc tính riêng: là Hãm không, Nhập địa, Quỷ môn, Bà sa, hai Đạo hai Phật, bổ trợ lẫn nhau, bốn luồng kiếm khí, nhờ uy lực của Tru Tiên Nguyên Trận, hình thành kiếm trận, tốc độ càng lúc càng nhanh, kiếm thế cũng ngày càng trở nên hung hiểm.
Một trận gió lớn ập tới, khiến Diệp Thiếu Dương cơ hồ không mở được mắt, phải dùng bộ pháp Thiên Cương, chống đỡ một đợt kiếm quang, chân đạp lên vị trí Sinh môn, vừa muốn hít vào một hơi, lại có một đợt kiếm quang nữa phóng tới.
Đạo Phong thoái lui đến bên người hắn, một kiếm chém xuống, chém nát ảo ảnh, nói: “Vừa rồi ngươi muốn nói gì, mới chỉ một nữa...”
“Ta nói, khi còn nhỏ vẫn luôn nghĩ, sau lớn lên sẽ được cùng ngươi kề vai chiến đấu……”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, thấy một đợt ảo ảnh đang đánh tới, đành phải xông lên nghênh địch, nguy cơ mất đi, mới quay đầu liếc nhìn Đạo Phong một cái.
“Đáng tiếc sau khi ngươi xuống núi, đã không lại mất tích…… Thật không nghĩ tới sau khi trưởng thành, lần đầu tiên cùng ngươi phối hợp, lại trong cái hoàn cảnh này.”
“Tạm chấp nhận đi.”
“Một lần cuối cùng.”
Diệp Thiếu Dương cắn răng nói, “Sau này gặp lại ngươi, không chừng sẽ là đối thủ!”
“Ngươi có thể sống đến lúc đó rồi hãy nói.”
Gió càng ngày thổi càng mạnh, kiếm quang nhân ảnh ùn ùn không hết, hết đợt này tới đợt khác, hai người càng thêm cố sức chống đỡ.
Sau khi Tru Tiên Tứ Kiếm phát động, các pháp sư bày trận chỉ làm phép điều khiển bốn thanh kiếm, không cần phải dùng cương khí liều mạng cùng Đạo Phong, nên cũng nhẹ nhàng đi không ít.
Nhìn Diệp Thiếu Dương cùng Đạo Phong chém giết trong trận, mọi người đều bị kinh động.
“Cả đời Thanh Vân Tử thu được hai nội môn đệ tử như thế, đúng là hiếm có được.”
Trương Vô Sinh thở dài, nghĩ đến bản thân mình, cả đời thu nhiều đệ tử như vậy, lại không tìm được người nào có thể so sánh với hai người này, càng thêm tức giận, đặc biệt là cái tên Trương Thi Minh, mất công bồi dưỡng trọng điểm bấy lâu, hiện tại trốn đi biệt tích, ở chỗ nào cũng không rõ, đến kẻ nhập ma như Đạo Phong cũng không hơn được, trong lòng càng thêm khó chịu.
Bốn thanh Tru Tiên Kiếm ngày càng lay động kịch liệt, phối hợp lẫn nhau, bộc phát ra linh lực cường đại hơn, kiếm khí từng đợt sau mạnh hơn đợt được, tấn công không chừa một góc chết nào.
Hai người cho dù có đạo pháp thông thiên, dần dần cảm thấy đuối sức, trên người Diệp Thiếu Dương bị kiếm khí rạch ra vài vết thương, khí huyết trong cơ thể hỗn loạn, bước chân cũng lảo đảo.
“Hỏng bét!”
Trương Vô Sinh trong lòng giật mình, xem ra Đạo Phong còn chưa sao, Diệp Thiếu Dương đã không chịu nổi, làm thế nào mới tốt đây? Nếu Diệp Thiếu Dương ngã trước, Đạo Phong chắc chắn cũng sẽ chết, nhưng…… “Chịu không được sao?”
Trên người Đạo Phong cũng có rất nhiều vết thương, nhưng còn khá hơn so với Diệp Thiếu Dương.
“Ai cần ngươi lo!”
Diệp Thiếu Dương cắn răng chống đỡ, trong lòng tức giận, không để ý đến hắn.
Đột nhiên, phía trên đỉnh đầu tối sầm lại, ánh sáng mặt trời bị che đi.
Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn lên, thì ra là Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ, đang lơ lửng xoay tròn trên đỉnh đầu mình, biến thành một đạo hỏa vũ.
Lưu hỏa đầy trời, từ bốn phía hạ xuống, tạo thành kết giới.
Đạo Phong cầm Thất Tinh Long Tuyền Kiếm trong tay, che phía trước Diệp Thiếu Dương, giúp hắn ngăn chặn phần lớn kiếm khí cũng như ảo ảnh, một chút còn lại cũng bị kết giới do Thiên Phong Lôi Hoả Kỳ tạo thành chắn lại.