Mục lục
Truyện: Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân (full) Diệp Thiếu Dương - Tác giả: Thanh Tử
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Diệp Thiếu Dương không hiểu, nói: “Ý nghĩa cái gì?”

“Cũng có rất nhiều môn phái không phục tùng pháp thuật công hội dẫn dắt, đã sớm xâu chuỗi chống cự, âm thầm tích lũy lực lượng, một lần này lại để Đào Hoa Sơn đi ở đằng trước, các môn phái đó đều rục rịch, pháp thuật công hội không muốn để cho loại tình thế này kéo dài tiếp…”

“Giết gà dọa khỉ?”

“Đúng, giết gà dọa khỉ. Pháp thuật công hội nhất định phải đả kích Đào Hoa Sơn, đem nhân vật thần bí này đè xuống, cũng coi như lập uy với các môn phái kia.” Đạo Uyên nói tới đây, bưng ấm trà lên uống, lúc này Bánh Bao từ phía sau Diệp Thiếu Dương thò đầu ra, bị hắn nhìn thấy.

Đạo Uyên chân nhân liếc một cái liền nhìn thấy nó là tà vật, sửng sốt một phen nói: “Đây là ai.”


“Yêu phó tôi mới thu, tạm thời anh mặc kệ cái này đi, anh tiếp tục nói. Nói, pháp thuật công hội chung quy không thể đem người ta giết đi chứ?”

“Cái này đương nhiên sẽ không, nhưng, có thể tỷ thí, chỉ cần trước mặt đám đông, đánh bại nhân vật thần bí kia, tất cả đều giải quyết xong.”

Mao Tiểu Phương nói: “Anh không phải nói người nọ bản lãnh rất mạnh.”

“Là rất mạnh. Cho nên đến lúc đó môn phái khác đều sẽ nhìn thấy, cường giả như vậy cũng không cách nào đấu với pháp thuật công hội, người khác tự nhiên cũng sẽ từ bỏ cái hy vọng này.” Đạo Uyên chân nhân bất đắc dĩ nhún vai, “Nói tới, đạo pháp so với thực lực càng quan trọng hơn, nhưng hiện tại không có ai luận đạo, anh muốn nói cho người khác đạo lý, đầu tiên phải dùng nắm đấm chinh phục hắn.”

Thực lực là vua, đây là đạo lý mãi mãi không thay đổi, cho dù là giới pháp thuật, cũng không thể làm được thật sự siêu thoát.

Mao Tiểu Phương đương nhiên cũng hiểu đạo lý này, trầm ngâm nói: “Đệ tử Tinh Nguyệt Nô nhìn trúng, tự nhiên cũng rất lợi hại, có thể bị nhân vật thần bí này thoải mái đánh bại, nói rõ người này thật sự rất đáng sợ.”

“Cho nên pháp thuật công hội mới sẽ triệu tập đệ tử cùng nhau đi qua, cũng là rất coi trọng chuyện này.” Đạo Uyên chân nhân quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: “Chuyện này, cậu thấy thế nào?”

Diệp Thiếu Dương tay chống cằm, nói: “Tôi muốn đi Đào Hoa Sơn một lần, gặp người thần bí này một lần. Tôi không phải người của thời đại này, khúc mắc của Hiên Viên thị cùng giới pháp thuật, tôi không muốn xen vào, nhưng các anh là huynh đệ tốt của tôi, tôi nhất định sẽ giúp các anh.”

Cùng hai người so với mình lớn hơn một trăm tuổi này xưng huynh gọi đệ, Diệp Thiếu Dương có một loại cảm giác rất kỳ quái, nhất là Đạo Uyên chân nhân, chính là người thế hệ lão tổ của mình…

Ba người sau khi thương lượng, bắt đầu thu thập hành lý, sau đó cũng lên đường.

Diệp Thiếu Dương nghĩ, đám người Ngô Đồng đột nhiên bị triệu hồi trở về, tám phần cũng là bởi vì chuyện Đào Hoa Sơn, nói như vậy, chờ thời điểm mình chạy tới, nói không chừng còn có cơ hội gặp một lần.

Ba người vừa xuất phát không lâu, Lý Hạo Nhiên và Bích Thanh cuối cùng tìm được nhà khách sạn này trên trấn: bọn họ đã sớm đến cổ mộ, chỉ là xung quanh chưa tìm được Diệp Thiếu Dương, Bích Thanh cảm thấy bọn họ có thể sẽ nghỉ chân ở trên trấn phụ cận, lúc này mới tới trên trấn hỏi thăm, chậm trễ không ít thời gian, thời điểm tìm được khách sạn, ba người bọn Diệp Thiếu Dương đã đi rồi.

Bích Thanh tìm ông chủ hỏi thăm phương hướng bọn họ đi, hai người dọc đường đuổi theo, vốn hoàn toàn có thể đuổi kịp, nhưng vừa khéo là, ba người bọn Diệp Thiếu Dương lúc trước đi được một đoạn, Mao Tiểu Phương mới nhớ ra lúc trước đã nói xuống mộ đi kiếm chút vàng, nói với Đạo Uyên chân nhân, Đạo Uyên chân nhân đối với trộm mộ không có hứng thú gì, nhưng cảm thấy rất hứng thú đối với tranh chữ bên trong, vì thế theo bọn họ cùng nhau quay đầu, tới cổ mộ.

Lý Hạo Nhiên và Bích Thanh cùng bọn họ không đi chung một con đường, cho nên cứ như vậy bỏ lỡ mất, náo loạn cái ô long, Bích Thanh cũng hoàn toàn sẽ không ngờ đến, ở thời điểm bọn họ tìm Diệp Thiếu Dương khắp nơi mà không thấy, Diệp Thiếu Dương thật ra ngay tại trong sào huyệt mình…

Gặp được Lý Hạo Nhiên, Bích Thanh tự nhiên cũng không về cổ mộ, dù sao vại luyện thi đã ở trên người cô, hai người thương lượng một phen, quyết định cùng nhau về Đào Hoa Sơn, lý do là Bích Thanh cho rằng Diệp Thiếu Dương đã lăn lộn chung với mấy pháp sư kia, đại khái cũng sẽ cùng đi Đào Hoa Sơn, Lý Hạo Nhiên đối với điều này càng có nắm chắc hơn nữa, tin tưởng lấy loại tính cách đó của Diệp Thiếu Dương, tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ chuyện náo nhiệt như vậy.

Hơn nữa Lý Hạo Nhiên còn phải trở về dẫn dắt Đào Hoa Sơn chống lại pháp thuật công hội vây công, vì thế cùng nhau rời đi.

Ba người bọn Diệp Thiếu Dương tới tiệm rèn trấn trên trước, mua một cây chuỳ to, sau đó cùng nhau xuống dưới cổ mộ, tới trước mật thất tàng bảo nọ, dùng chùy sắt đập vỡ khóa sắt trên cửa, tất cả bên trong đều giống với trong ảo cảnh của Thông Linh Phật Tử Hoa.

Dựa theo ý kiến của Bánh Bao, Thông Linh Phật Tử Hoa một khi cắm rễ, có thể cảm giác được tất cả hoàn cảnh trong phạm vi khoảng mười dặm, bởi vậy mới lấy hiện thực làm bản gốc, sáng tạo ảo cảnh kia.

Bánh Bao ở phía trước dẫn đường, đoàn người tìm được vàng trước, nhưng thứ này không quá dễ mang theo, hơn nữa ba người cũng không phải quá tham tài (ngoại trừ Diệp Thiếu Dương, nhưng sợ những thứ kia không mang được đến thời đại của mình, không muốn tốn sức vô ích), bởi vậy không lấy quá nhiều, chỉ là một người cầm vài kim nguyên bảo, sau đó tiến vào mật thất, tìm được những đồ cổ đồ ngọc kia, đều tự chọn lựa vài món.

Đạo Uyên chân nhân chỉ cảm thấy hứng thú đối với thi họa, đem những thi họa trong cổ mộ lần lượt xem qua, mắt cũng đã ươn ướt. Hắn là hiểu về thứ này, cũng chỉ có thật sự hiểu, mới biết được giá trị của chúng nó.

“Tôi vẫn là chọn một món đi, những bảo bối này… Không thể để một mình tôi đều chiếm lấy, bằng không bản thân tôi cũng không an tâm.” Đạo Uyên chân nhân do dự hồi lâu, cuối cùng chọn một bức họa mang đi.

Lúc rời khỏi cổ mộ, ba người đi là một con đường khác với lúc trước, tránh khỏi cái giếng kia, căn cứ Bánh Bao nói, phía dưới cái giếng kia thực sự có thể thông đến mạch nước ngầm, bên trong sinh tồn một đám kỳ giông, bọn Diệp Thiếu Dương trước đó chỉ gặp được hai con, vận khí thật sự xem như rất tốt.

Sau khi từ cổ mộ ra ngoài, ba người, cộng thêm Mỹ Hoa và Bánh Bao hai tà vật cùng lên đường, tới Hàng Châu Đào Hoa Sơn. Trong lúc đó Mỹ Hoa còn về động phủ của bản thân một lần, dựa theo Diệp Thiếu Dương yêu cầu, đem các thủ hạ kia của mình đều đuổi đi. Giống bọn họ như vậy kêu gọi nhau tập họp cùng một chỗ, mặc kệ có phải tà tu hay không, chỉ cần hình thành một phương thế lực, tương lai tự nhiên cũng sẽ dẫn tới âm ty cùng giới pháp thuật chú ý, không có kết cục tốt đẹp. Mỹ Hoa đương nhiên là nghe theo Diệp Thiếu Dương an bài, lại nói có thể theo bên người Diệp Thiếu Dương, cô cũng đã hài lòng, đối với động phủ của mình cũng không lưu luyến.

Đi ở trên đường, đoàn người lại bắt đầu tán gẫu.


Diệp Thiếu Dương đem những việc xảy ra sau khi Đạo Uyên chân nhân đi rồi, nói với hắn một lần. Đạo Uyên chân nhân cuối cùng đem ánh mắt dừng ở trên người Bánh Bao, tò mò đánh giá nó, hỏi nó rất nhiều vấn đề về Thông Linh Phật Tử Hoa sinh trưởng, Bánh Bao rất lười biếng trả lời.


“Đúng rồi, Thiếu Dương Tử, tôi ở Đào Hoa Sơn, gặp được chưởng giáo Mao Sơn các cậu Vân Thu Sinh.” Đạo Uyên chân nhân nhớ tới chuyện này, nói với Diệp Thiếu Dương.


Diệp Thiếu Dương ngây ra một phen nói: “Vân Thu Sinh ở Đào Hoa Sơn làm gì?”


“Tôi không phải đã nói với cậu sao, Mao Sơn là không phục bị pháp thuật công hội quản thúc, Long Hổ Sơn chúng tôi cũng không phục, còn có mấy môn phái, lần này Đào Hoa Sơn dẫn đầu làm ầm ĩ, mấy đại môn phái cũng đều qua, muốn cùng Đào Hoa Sơn thảo luận một phen, thuận tiện cũng kiến thức một phen vị nhân vật thần bí kia…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK