Toàn bộ mọi người đều như là có ăn ý, dùng đánh giết, ngẩng đầu nhìn một màn hiếm thấy này.
Đạo Phong, đã lấy sức một người, chặn hai dị thú cùng thượng cổ thần khí Hiên Viên Kiếm công kích… Tu vi bực này, quả thực thế gian hiếm thấy. Ở đây không có ai không biến sắc.
“Không hổ là đại năng đã trảm hai thi.” Son Son Thiền Sư luân phiên đại chiến, lấy thân mỏi mệt ứng chiến Đạo Phong, chung quy không phải đối thủ, vừa rồi đã bị thương, lúc này đang ở dưới
một con dốc đất xa xa ngồi thiền điều tức, thấy một màn này, cũng nhịn không được cảm thán. “Kỳ tài ngút trời, quả thật là kỳ tài ngút trời, chỉ là bước vào ma đạo, đáng tiếc, đáng tiếc…”
Tinh Nguyệt Nô nói: “Đạo Phong, người dùng hai linh thân bản thân chặt đứt ngăn trở thể công, thủ đoạn này quả thực thần diệu, nhưng người cũng chỉ là nó mạnh hết đà, ta xem ngươi có thể chống đỡ tới khi nào.”
Lập tức đẩy nhanh niệm chú, trên mặt xuất hiện vẻ cố hết sức, nhưng Hiên Viên Kiếm biến thành ngọn núi cũng đang chậm rãi ép xuống. Bạch Trạch và Tất Phương trái lại không nhanh không chậm, có ý để Đạo Phong tiêu hao.
Rất nhanh, hai linh thân Đạo Phong gọi ra, màu sắc càng lúc càng mờ nhạt, gần như trong suốt…
Đối mặt ba đại cường giả vây công, cho dù là Đạo Phong, cũng không chống đỡ được nữa. “Các ngươi đi mau!”
Đạo Phong nhìn những người này, lặng lẽ nói.
Đoàn người một bộ phận bị đối phương kiềm chế, một số khác thử bang Đạo Phong giải vây, nhưng vô luận là núi cao kia, hay là pháp tường Bạch Trạch cùng Tất Phương liên thủ, đều không phải thứ mà bọn họ có khả năng tới gần, căn bản không chia sẻ được gì.
Bọn họ những người này, ở trong tam giới cũng tính là cường giả, nhưng cứng đối cứng với những cường giả quyết định này mà nói, vẫn có sự chênh lệch, hơn nữa chênh lệch này giống như một lạch trời không thể vượt qua.
Bọn họ bất lực.
Sắc mặt Đạo Phong càng thêm tái nhợt, vẫn đang liều mạng chống đỡ, nhưng biểu cảm trên mặt, ánh mắt bao hàm sát ý nhìn về phía Tinh Nguyệt Nô từ đầu tới cuối chưa thay đổi.
“Kỳ tài ngút trời, lại không thể để ta dùng, quá đáng tiếc.” Tinh Nguyệt Nô lắc lắc đầu, nhắm mắt, không ngừng tăng mạnh thể công của Hiên Viên Kiếm.
Dành…
Linh thân kia trên đỉnh đầu Đạo Phong bị đập vỡ, núi cao hướng đỉnh đầu hắn nện xuống.
“Đạo Phong!!”
Dương Cung Tử lao lên, sáu đạo hỗn độn thiện thể quấn quanh ở trên người Đạo Phong, muốn ngăn trở một lần này cho hắn.
Núi cao đập xuống, nhưng một dải tơ trắng như tuyết từ phía sau bay tới, quẩn ở trên núi cao, dùng sức buộc chặt, thế mà đem linh lực vây khốn khiến núi cao không thể hạ xuống.
“Oanh!”
Núi cao tan vỡ, linh quang vỡ vụn nhanh chóng tiêu tán, ở giữa vẫn là thanh Hiên Viên Kiếm kia, bị đánh bay ra ngoài.
Tinh Nguyệt Nô vội vàng bay lên, đem Hiên Viên Kiếm cầm trong tay, ôm tâm tình rung động vô cùng, nhìn về phía sau Đạo Phong.
Ánh mắt toàn bộ mọi người cũng đều cùng nhau dời đi.
Một nữ tử mặc váy dài lông tơ trắng như tuyết, dung mạo tuyệt đẹp đến mức tận cùng, từ mép ngoài lối trì chậm rãi đi ra, phía sau, chín cái đuôi giơ lên cao, cao hơn đỉnh đầu bản thân, trên một cái đuôi trong đó quấn lấy Diệp Thiếu Dương hôn mê bất tỉnh.
“Tiểu Cửu!”
Chanh Tử là người đầu tiên kích động hô to lên, đánh thức mọi người đang chấn động, đoàn người lúc này mới ý thức được đã xảy ra cái gì:
Thanh Khâu sơn chị chủ, vạn yêu chị vượng không ai bì nổi kia, Tiểu Cửu, đã sống lại.
Người chết sống lại, vương giả trở về.
“Cửu Vĩ Thiên Hồ!” Tinh Nguyệt Nô nhìn Tiểu Cửu, trong mắt xuất hiện một tia biểu cảm không thể tin.
Bạch Trạch và Tất Phương tự nhiên cũng biết Cửu Vĩ Thiên Hồ là ai, vốn bọn họ là ở phía sau Đạo Phong tập kích, hiện tại Tiểu Cửu lại ở phía sau bọn họ, hai người sợ bị tập kích, không dám đem lực chú ý đều tập trung ở trên tiến công nữa. Lại nói, bọn họ rất rõ thực lực của Cửu Vĩ Thiên Hồ, biết cô một khi sống lại, ưu thế trước đó coi như không còn, trong khoảng thời gian ngắn không có khả năng giết chết Đạo Phong nữa, một trận này từ từ đánh tiếp, cũng dứt khoát dùng thể công, hai người tách ra, hóa thành thân người, đáp ở hai bên Tinh Nguyệt Nô.
“Lôi bộ các tướng, mời tất cả trở về!” Tinh Nguyệt Nô ra lệnh một tiếng, mấy lội bộ tướng quân còn sót lại lập tức bứt ra rút lui, trở lại phía sau bọn họ.
“Các ngươi cũng trở về.” Son Son Thiền Sư cũng đem Bàn Cổ tăng dưới trướng mình triệu tập trở về.
Hai bên lại khôi phục cục diện giằng co.
Tiểu Cửu tới bên cạnh Đạo Phong, sóng vai mà đúng với hắn, nhìn Tinh Nguyệt Nô, trên mặt vô bị vô hỉ, không kiêu không nịnh, vẻ mặt bình tĩnh.
Bạch Trạch nhìn Tiểu Cửu, nói, “Tổ tiên người, như chúng ta đều là dị thú, hôm nay ta cũng không nỡ tổn thương hậu nhân của y, người tự rời đi đi.”
Tiểu Cửu không nói lời nào.
Tinh Nguyệt Nô đi lên phía trước một bước, che ở phía trước hai người, nói: “Hôm nay tử chiến, hai bên đều có tử thương, nào còn có tình cảm gì đáng nói… Cửu Vĩ Thiên Hồ, người tuy là vạn yêu chi vưong tôn quý, nhưng ta hôm nay ba người, bắt giết người cũng không nói chơi… Đáng tiếc người vừa mới sống lại, đã phải mất mạng một lần nữa. Ngươi, còn có gì để nói?”
Tiểu Cửu không để ý tới cô ta, quay đầu nhìn những người mình quen thuộc, nói: “Chúng ta đi.”
“Đi?” Đoàn người ngây ngốc nhìn cô, cục diện này… Đi như thế nào?
Tinh Nguyệt Nô cười ha ha, “Cửu Vĩ Thiên Hồ, một mình người nếu đi, bản cung tự nhiên không ngăn trở được, nhưng người muốn mang bọn họ cùng đi, cũng không tránh khỏi quá lớn lối rồi nhỉ, ta rất muốn biết… Người dựa vào cái gì nói như vậy?”
“Dựa vào cái này.”
Tiểu Cửu mở tay, lòng bàn tay cầm một chiếc chuông đỉnh màu đồng cổ.
“Đông Hoàng Chung!”
Tinh Nguyệt Nô liếc một cái, thất thanh hô lên.
“Đông Hoàng Chung vang, thiên hạ đều vong, Đông Hoàng Chung này ở trong tay ta, không có bản lãnh giết chóc thiên hạ, nhưng đối phó các ngươi, vẫn còn thừa sức… Thật muốn liều chết sao?”
Đám người Tinh Nguyệt Nô ngây ngốc nhìn Đông Hoàng Chung trong tay Tiểu Cửu. Tất Phương lắc đầu nói: “Cái đó cũng chưa chắc, dù cho pháp khí, cũng cần dựa vào pháp lực để thúc giục. Đạo Phong đã bị thương, một mình người, cho dù có Đông Hoàng Chung, cũng chưa chắc là đối thủ của chúng ta.”
Tiểu Cửu gật gật đầu, không mang theo bất cứ ngữ khí nào nói: “Ta cũng hoài nghi, mình có thực lực này hay không, cho nên, ta muốn thử chút. Sống hay chết, thử một lần liền biết.”
“Vậy thì thử xem!” Bạch Trạch đi một bước về phía trước, cả người tản mát ra một luồng yêu khi kinh khủng, làm sẵn chuẩn bị tử đấu.
“Chậm đã.” Tinh Nguyệt Nô giống như hạ sự quyết tâm nào đó, phun ra một hơi, nói: “Để bọn họ đi.”
“Cái gì?”
Bạch Trạch không thể tưởng tượng nhìn Tinh Nguyệt Nô, “Tiên trường, người ra lệnh, đã trải qua cân nhắc kỹ càng hay chưa?”
“Để bọn họ đi. Hiên Viên Lệnh ở trong tay ta, các ngươi nghe lệnh là được. Hai vị tôn giả, giết địch không ở nhất thời, tương lai sẽ có cơ hội.”
Bạch Trạch và Tất Phương nhìn nhau một cái, lui lại hai bước, xem như thỏa hiệp.
“Đi!” Tiểu Cửu nhìn chằm chằm Tinh Nguyệt Nô, mắt không chóp nói.