Nhớ kỹ, chuyện của Diệp Tiểu Thước, dừng lại ở đây!”
“Cha!”
Diệp Tiểu Manh điệu bộ nũng nịu như mọi khi, nhưng lần này không có hiệu quả.
Diệp bá xua xua tay rồi, đi ra khỏi phòng.
Diệp Tiểu Manh dậm chân, ngồi xuống bên giường, hậm hực nói: “Cái tên Diệp Tiểu Thước rốt cuộc là cái quỷ gì chứ? Cha không cho chúng ta tìm hiểu, chúng ta càng không bỏ cuộc, ta không tin không tra ra được manh mối, lát nữa chúng ta đi tìm Tam Nương!”
Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, hỏi: "Cha cô nói, cùng cô thương lượng kế hoạch gì vậy, đi tìm mấy người thôn trưởng khác để làm gì?”
Diệp Tiểu Manh nói: “Hôm qua không phải ngươi đã phân tích, Bạn Bạt là do người mới chết biến hóa thành sao, ta trở về cân nhắc đôi chút, nơi này bị nạn hạn hán từ nửa năm trước, suy ra người trở thành Hạn Bạt, chết không quá một năm.
Xung quanh đây có tất cả bốn thôn, số người chết nửa năm trở lại đây có khoảng mười mấy người, chúng ta có thể tìm ra phần mộ của những người này, kiểm tra một lượt, khẳng định sẽ tìm được quái vật gây hạn hán ở trong một phần mộ.
Diệp Thiếu Dương nghe thế, không nhịn được, ngắt lời nói: “Tổng cộng chỉ có hơn mười ngôi mộ, nếu thực sự quái vật gây hạn hán ở trong đó, tên pháp sư Cố Kiên kia nhất định đã tìm được từ sớm rồi, hắn không tìm được, chứng tỏ con quái vật gây hạn hán này ẩn thân ở một nơi kín đáo, hay có thể nói: sau khi chết, người nhà không đem chôn cất như bình thường, có quỷ mới biết là chôn ở đâu, nếu lần từng tấc đất mà tìm, cũng chưa chắc tìm ra được.”
Diệp Tiểu Manh nói: “Nghe ta nói hết đã, nếu dựa theo phần mộ để tìm, chắc chắn không dễ dàng, nhưng chúng ta có thể làm ngược lại, trước hết tìm người nhà của quái vật gây hạn hán, rồi ép họ nói ra nơi chôn cất thi thể, như thế chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?”
Lúc này Diệp Thiếu Dương cũng không chen ngang, nghe nàng nói tiếp.
“Ta cẩn thận suy nghĩ, nếu người chết không được chôn theo trình tự, như vậy, khả năng hắn chết mà bị người nhà che dấu là không có.
Dù sao cũng có rất nhiều thôn dân ra ngoài làm công, nếu có mất tích cũng không ai biết được.
Vì thế, sáng sớm ta đã điện thoại gọi cha về, khuyên người liên kết với các thôn trưởng khác, lên một danh sách, rồi đi từng nhà kiểm tra đối chiếu, phàm là những người không xuất hiện trong vòng một năm trở lại đây, đều liệt vào đối tượng khả nghi.
Người làm công bên ngoài nhiều, nhưng một năm không về nhà chẳng có mấy người, như vậy chúng ta có thể thu nhỏ phạm vi điều tra: hỏi thân nhân hay gọi điện thoại xác minh và còn nhiều biện pháp khác nữa, tóm lại nhất định phải xác định người này còn sống.
Nếu có ai mất tích hoặc người nhà không nói được là đi đâu, thì tám phần là Hạn Bạt ……”
Diệp Thiếu Dương giật mình nhìn nàng, lần đầu tiên hắn cảm thấy cô em họ này của mình thật sự rất thông minh, lập tức gật đầu nói: “Cách này không tồi, cứ làm như thế đi!”
Diệp Tiểu Manh được hắn khích lệ, đắc ý nhướng nhướng chân mày.
Đúng lúc đó, đằng sau nàng vang lên một tiếng thở dốc.
Hai người quay đầu nhìn lại.
Thấy, Diệp Thu Sơn vươn tay, kéo cái khăn đỏ đắp trên mắt xuống.
“Thu Sơn thúc, người tỉnh rồi sao.”
Diệp Tiểu Manh đứng trước mặt, cúi người nhìn ông ta.
Diệp Thu Sơn ánh mắt đầy vẻ hoài nghi, Diệp Tiểu Manh không chờ ông ta hỏi mà chủ động tóm tắt mọi chuyện đã xảy ra sau khi ông hôn mê.
Chờ một lúc cho ông ta phục hồi trí nhớ rồi bắt đầu dò hỏi.
Nhắc tới chuyện đêm qua, Diệp Thu Sơn trên mặt lập tức lộ ra vẻ sợ hãi, toàn thân run lên, cơ hồ như muốn phát điên trở lại.
Diệp Thiếu Dương vẽ một tấm ngưng thần phù, dán trên lưng ông ta, giúp định thần.
Chờ một hồi, Diệp Thu Sơn bắt đầu kể lại việc đáng sợ mà mình đã trải qua: Tối hôm trước, ông ta đi thăm nhà người bạn, có uống hết một cân rượu táo, lúc ấy chưa say, nên người bạn mới yên tâm để ông ta về nhà một mình.
Lúc đó khoảng 10 giờ, trên đường về nhà, do rượu táo tác dụng chậm lúc này ông ta mới trở nên mơ mơ màng màng, chỉ dựa vào cảm giác để tìm đường về nhà,không ngờ càng đi càng xa, bản thân cũng không biết mình đã đi đâu, sao mãi vẫn chưa về tới nhà.
Đột nhiên có một người từ phía sau chụp vai, kêu " lão thúc", quay đầu nhìn lại, là một người trẻ tuổi không quá hai mươi, mặt rất quen thuộc, trong lúc mơ hồ nhìn không rõ là ai, chỉ nhớ là người trong thôn.
Ông ta nói rằng mình bị lạc đường, nhờ hắn đưa về nhà, tên đó đồng ý.
Trên đường đi hắn có dò hỏi ông ta một số chuyện trong thôn, ông ta cũng thuận miệng trả lời.
“Sau đó, hắn dẫn ta đi đến một cái thôn, nhà nào cũng treo đèn lồng, có đám nam nhân chơi bài ven đường, lúc ấy ta cũng hơi tỉnh rượu, liền hỏi hắn đây là nơi nào, hắn bảo ta đừng hỏi gì, ở đó, ta nhìn thấy một số người quen, nên còn gật đầu chào hỏi……”
Nói đến đây, Diệp Thu Sơn lắc đầu, “Nhưng đến bây giờ ta cũng không thể nhớ được họ là ai.”
“Sau khi đi qua nơi đó, hắn đưa ta đến tận cửa thôn, nói với ta rằng: "Ta phải về nhà, không thể đưa ngươi, ngươi nhìn vào mắt ta một cái đi, rồi về nói cho họ biết, là ta đã trở về……”
Diệp Thu Sơn nuốt nước bọt, vẻ mặt kinh hãi,giọng cũng run rẩy.
Diệp Thiếu Dương nghi ngờ, nếu trên người ông ta không dán ngưng thần phù, chắc hẳn đã phát điên hoặc té xỉu.
Diệp Thu Sơn ngẩng đầu, ánh mắt chợt sáng lên nhìn Diệp Tiểu Manh, lắp bắp nói: “Ta, ta lúc ấy quay đầu nhìn hắn một cái, chỉ thấy hắn đứng đó, toàn thân đều là máu, trong mắt, lỗ mũi và miệng đều chảy máu...
má nó...
trông kinh khủng lắm, các người không biết đâu....
Đột nhiên ta nhớ tới hắn là ai...là Diệp Tiểu Thước! Hắn đã chết mười năm rồi! Ta đang ngà ngà say cũng bị doạ cho tỉnh, liều mạng chạy bừa không nhìn thấy đường nên bị đâm đầu vào một gốc cây trong rừng, ngã lăn xuống đất rồi bất tỉnh.
Chuyện xảy ra sau này ta không nhớ rõ.
Hắn có tới tìm ta nữa hay không?!" Nói xong, ông ta từ trên giường bò đến trước mặt Diệp Tiểu Manh, chắp tay cầu khẩn, “Tiểu Manh, ta biết con có pháp thuật, con phải cứu lão thúc, lão thúc từng này tuổi, không còn sống được bao lâu nữa, đúng rồi, ta còn thiếu cha con hai vạn tiền, vay lúc xây nhà, nếu ta chết sẽ không có ai trả tiền đâu……”
Diệp Tiểu Manh cảm khái, an ủi nói: “Yên tâm đi lão thúc, hắn chỉ dùng người để truyền tin thôi, nếu hắn muốn giết người thì đêm qua đã ra tay rồi, người làm gì còn mạng mà trở về?!"